Lúc này Tô Hà đã học lớp 5, dáng người cao lớn hơn nhiều so với bạn cùng tuổi, chỉ thấp hơn tôi một cái đầu. Mỗi tối tan học, cậu ta đều dùng ánh mắt âm u nhìn tôi khiến người khác phát lạnh.

Mấy năm không gặp, ban đầu Tô Hà ở nhà tôi còn biết kiềm chế. Nhưng dưới sự nuông chiều của bà nội, chỉ sau hai tuần, Tô Hà đã lộ rõ bản chất.

Một hôm đi học về, tôi phát hiện phòng mình bị lục tung, sách vở trên bàn bị x/é nát vương vãi khắp sàn. Không cần nghĩ cũng biết là Tô Hà!

Tôi tức gi/ận xông ra phòng khách chất vấn: 'Ai cho mày vào phòng tao lục đồ?'

Không ngờ Tô Hà chẳng những không sợ, còn giơ cao cuốn nhật ký trước mặt tôi: 'Chị tiêu đời rồi!'

Nhìn thấy cuốn sổ, tôi hoảng hốt gi/ật lại. Đó là nhật ký ghi lại từng chi tiết đời tôi! Tôi giấu kỹ thế mà hắn vẫn tìm được. Tôi không thể chịu nổi việc người khác xâm phạm đời tư!

Chưa kịp gi/ật lại, bà nội đã xông ra từ bếp, cầm chày cán bột đ/ập thẳng vào người tôi: 'Đồ bạc bẽo! Dám ngấm ngầm ch/ửi bà và em trai! Bà đ/ập ch*t con tiện tỳ này!'

Những đò/n chày đ/au điếng khiến tôi hoa mắt. Khỏi cần nói, họ đã đọc tr/ộm nhật ký. Trong thời gian u ám năm lớp 7, tôi từng viết về việc sau này không muốn liên quan tới bà và ước ao đ/á/nh cho Tô Hà một trận.

Nhưng nhật ký là đời tư! Họ có quyền gì xem tr/ộm rồi lấy đó định tội? Tôi cãi lại thì bị bà đ/á/nh thêm. Trong lúc né đò/n, Tô Hà đứng bên hò hét: 'Chị đáng bị dạy dỗ! Dám nghĩ đ/á/nh em, vô ơn bạc nghĩa! Em x/é nhật ký cho chị làm lại cuộc đời!'

Nói rồi hắn x/é sổ trước mặt tôi. 'Đừng!' - Tôi liều mạng lao tới nhưng bị hắn đẩy ngã. Lúc này lực của hắn đã rất mạnh.

Tôi ngã vật xuống đất thì bố và mẹ kế đi khám th/ai về. Thấy tôi nằm dưới đất, mẹ kế vội đỡ tôi dậy. Bà nội tranh thủ mách lẻo với bố, kể tội tôi. Sau khi nghe qua đầu đuôi, mẹ kế đứng dậy nói: 'Chuyện này rõ ràng Tô Hà sai. Xem tr/ộm nhật ký người khác là x/ấu, cháu nên xin lỗi chị.'

Rồi cô giải thích với bố về quyền riêng tư. Bố bị thuyết phục nên yêu cầu Tô Hà trả lại sổ. Tô Hà nghe vậy lập tức khóc lóc: 'Mọi người b/ắt n/ạt cháu! Đều là kẻ x/ấu!'

Bà nội xông tới chỉ thẳng mặt mẹ kế: 'Con này xúi giục chia rẽ tình cảm gia đình! Không phải bà thương cháu bà đang mang bầu thì...'

Bố quát lớn: 'Đủ rồi! Mọi người nhường nhau chút, coi như chuyện chưa xảy ra đi!'

Sự việc tạm lắng. Tôi lấy lại được sổ. Bà nội dắt Tô Hà vừa nức nở vừa ra ngoài chơi, trước khi đi còn liếc mẹ kế đầy hằn học.

Tôi lo Tô Hà sẽ trả th/ù mẹ kế, nhưng cô chỉ cười an ủi: 'Cả nhà với nhau, nhịn chút cho xong. Tránh voi chẳng x/ấu mặt nào.'

Dù không đồng tình nhưng tôi im lặng, không muốn cô lo lắng thêm.

8

Sau vụ đó, Tô Hà không bị trừng ph/ạt nên càng lấn tới. Đồ đạc cá nhân của tôi thường xuyên mất tích. Ban đầu tôi tưởng do mình cẩu thả.

Cho đến một hôm, tôi phát hiện chiếc đồng hồ yêu thích - quà sinh nhật của mẹ kế - đang đeo trên tay Tô Hà. Tôi đối chất nhưng chưa kịp nói thì bà nội đã bênh vực: 'Tô Hà lấy chút đồ trong nhà sao gọi là tr/ộm? Đồ hẹp hòi! Mau xin lỗi em đi!'

Tôi nghẹn ứ không thốt nên lời. Nếu cãi nhau, bố lại m/ắng tôi vô lễ. Tôi không muốn phiền mẹ kế nữa vì gần đây bà đối xử với cô rất tệ, do hàng xóm đồn bụng cô tròn - dấu hiệu sinh con gái.

Được bà dung túng, Tô Hà càng tr/ộm vặt trắng trợn. Có lần hắn lấy cả nội y của tôi, may được mẹ kế phát hiện. Để giữ thể diện, cô nói nhẹ: 'Chắc em nhầm áo' rồi lấy lại.

Tô Hà đỏ mặt gào: 'Dì nhiều chuyện! Rồi dì sẽ biết tay!' Tôi lo quá, định tìm bố đề nghị đưa bà sang ở với bác cả để chăm Tô Hà. Nhưng bố bận suốt, chưa kịp nói thì tai họa ập xuống.

Hôm phát bài thi tháng, tôi đạt nhất lớp. Vui mừng khôn xiết, tôi gọi điện báo tin cho mẹ kế. Trên đường về, từ xa đã thấy bóng dáng mẹ kế chống nạng đứng đợi trước cửa...

Danh sách chương

5 chương
15/06/2025 19:03
0
16/06/2025 20:25
0
15/06/2025 19:01
0
15/06/2025 19:00
0
15/06/2025 18:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu