Hôn Nhân Được Vạch Sẵn

Chương 5

28/06/2025 00:32

Khuyên bảo hết lời.

Cuối cùng tôi cũng nhét được Cố Minh Trần vào ghế phụ.

18

Suốt chặng đường, anh ấy im lặng như tờ.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, tôi quay sang nhìn anh.

Người đàn ông uống rư/ợu, mặt đỏ ửng.

Ánh đèn đường chập chờn chiếu lên khuôn mặt, thêm phần dịu dàng.

Đây là lần đầu tôi thấy Cố Minh Trần uống rư/ợu.

Anh vốn luôn lạnh lùng tự chủ, lần đầu tiên thất thế như vậy.

Liệu có liên quan đến tôi?

Cố Minh Trần cũng vừa nhìn sang.

Giọng anh trầm khàn: "Có việc gì sao?"

Hình như tỉnh rư/ợu rồi.

Tôi không đáp.

Xe về đến cửa nhà.

Cố Minh Trần lại giở chứng: "Đây là nhà cô, đã ghi trong thỏa thuận ly hôn. Tôi sẽ không làm phiền. Tôi bắt taxi về."

"Cố Minh Trần!"

Tôi đương nhiên không để anh rời đi.

Trực tiếp kéo anh vào nhà.

"Đây là nhà của chúng ta."

Anh liền không giãy giụa nữa.

Tôi ném anh lên ghế sofa, vào bếp pha cốc nước mật ong.

"Này, uống vào sẽ đỡ hơn."

Anh không nhận.

Không nghe thấy?

Tôi đưa lại: "Nước mật ong."

Cuối cùng anh cũng phản ứng:

"Sao phải tốt với một người chồng cũ không quan trọng như tôi?"

"Cố Minh Trần, chúng ta chưa ly hôn mà."

"Thì ra là vậy."

Cố Minh Trần lướt ngón tay trên ly thủy tinh, cười khẽ: "Vì thân phận người chồng nên mới tốt với tôi. Hắn nói không sai, toàn là tôi lừa gạt mà có. Ngày mai chúng ta đi ly hôn, tôi sẽ không..."

19

Anh chưa nói hết câu.

Vì tôi đã ngồi lên đùi anh.

Vệt đỏ lập tức phủ lên má.

Tôi cảm nhận được hơi thở hỗn lo/ạn của Cố Minh Trần.

Tôi vẫn can đảm, trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng của anh.

"Cố Minh Trần, tôi không đồng ý ly hôn. Tôi chỉ yêu mình anh. Nếu anh nhắc lại chuyện này, tôi... tôi sẽ hôn cho anh khóc."

Chỉ là lời đe dọa.

Không ngờ Cố Minh Trần thật sự khóc.

Nước mắt thấm ướt vai tôi.

Tôi hoảng hốt.

"Không phải, anh đừng khóc thật chứ. Tôi đâu có b/ắt n/ạt anh."

Tôi chỉ muốn hôn thôi mà.

Hơn nữa chúng ta là vợ chồng hợp pháp.

Sao anh dễ khóc thế?

Anh ôm lấy eo tôi, đầu dựa vào vai: "Chu D/ao, em coi tôi là đồ chơi tùy tiện trêu chọc rồi vứt bỏ sao?"

Tôi cũng sốt ruột.

Tỏ tình mà anh chẳng nghe gì cả?

Tôi trực tiếp giơ tay cởi thắt lưng anh.

Anh thở gấp ngăn lại.

Giọng khàn đặc: "Chu D/ao!"

Bỏ qua lời cảnh báo trong giọng điệu.

Tay tôi càng táo tợn luồn vào trong: "Anh không bảo là đồ chơi sao? Đồ chơi không được trái lệnh chủ nhân."

Tôi liều lĩnh đẩy anh ngã xuống sofa.

"Chu D/ao, em đừng hối h/ận."

"Tôi không hề hối h/ận."

Phút sau, Cố Minh Trần vác tôi lên vai, lên lầu.

Khi bị ném lên giường, anh sợ tôi chạy trốn, dùng cà vạt trói tay tôi.

Đôi mắt đào hoa ngập tràn d/ục v/ọng.

"D/ao Dao, em nhìn rõ tôi là ai chưa?"

Anh hỏi đi hỏi lại.

Tôi trả lời không ngừng: "Cố Minh Trần."

Là Cố Minh Trần tôi thích bấy lâu.

Nhận được câu trả lời khẳng định.

Anh như ngựa hoang tuột cương.

Lần lượt tiến sâu vào rừng rậm.

Đêm còn dài.

Cố Minh Trần bỏ qua lời tôi van xin, cúi sát tai cười khẽ: "Đồ chơi không được trái lệnh chủ nhân. Em nói đấy."

"Cố! Minh! Trần!"

20

Tỉnh dậy đã trưa hôm sau.

Tôi mở cửa phòng, vừa gặp Cố Minh Trần bưng thức ăn lên bàn.

"Tỉnh rồi? Ăn cơm đi."

"Ừ."

Tôi ngồi xuống múc một bát canh.

Cảm thấy có ánh nhìn đổ dồn.

Ngẩng đầu, Cố Minh Trần không chớp mắt nhìn chằm chằm.

Khiến tôi lại nhớ lại từng cảnh tối qua.

Tai đỏ bừng, vội cúi đầu.

Tiếng cười khẽ của Cố Minh Trần vọng vào tai.

"Cố Minh Trần, anh cười gì?"

Anh đành không ăn nữa.

Khoanh tay dựa lưng ghế, nhướng mày nhìn tôi: "Bạn Chu D/ao, thế em ngại ngùng gì?"

"Tôi không ngại."

"Vậy sao? Tối qua em đâu có nói thế."

Tôi nói không lại, cúi đầu ăn vội.

Nhân lúc Cố Minh Trần rửa bát.

Tôi lấy từ phòng ra bản thỏa thuận ly hôn.

Rồi dựa vào khung cửa bếp đọc to: "Ba căn nhà dưới tên Cố Minh Trần thuộc sở hữu Chu D/ao.

Bốn chiếc xe thuộc sở hữu Chu D/ao. 20% cổ phần tập đoàn Cố thị thuộc sở hữu Chu D/ao..."

Tôi chưa đọc hết.

Ánh mắt oán h/ận của Cố Minh Trần nhìn sang.

Tôi không chút sợ hãi: "Cố Minh Trần, bố anh biết anh ly hôn mà tán gia bại sản không?"

Nếu biết cổ phần Cố thị dễ dàng cho đi như vậy, không vặn g/ãy chân Cố Minh Trần mới lạ.

Cố Minh Trần không ngẩng đầu: "Lúc đó tôi nghĩ, sau khi ly hôn, tôi sẽ đi tu. Giữ cổ phần cũng vô dụng. Em giỏi giang, quản lý tốt được. Bố tôi không ép nổi tôi."

"Cũng phải."

Tôi gật gù: "Bố anh chỉ biết anh quỳ trước mặt ba ngày, c/ầu x/in cuộc hôn nhân sắp đặt."

21

"Khoan đã."

Cố Minh Trần cuối cùng ngẩng đầu nhìn tôi: "Sao em biết chuyện này? Bố tôi nói với em?"

Tôi cầm điện thoại tiếp tục đọc: "Không muốn ly hôn với vợ thì làm sao? Cuộc hôn nhân sắp đặt cô ấy tưởng là tôi quỳ trước mặt bố ba ngày..."

Cố Minh Trần hiểu ra.

Nhanh tay bịt miệng tôi.

Anh đột ngột xông tới, hai người gần nhau đặc biệt.

"Đừng đọc nữa, vợ yêu, giữ thể diện chút."

Anh dụi đầu vào tôi nũng nịu.

Tôi không chống đỡ nổi.

"Tổng giám đốc Cố không biết đăng bài sẽ hiện địa chỉ sao?"

"Bình thường tôi ít dùng mấy ứng dụng này, tối hôm đó tuyệt vọng quá mới làm liều. Tôi sợ ngày mai tỉnh dậy, em đòi ly hôn. Thà tôi nói trước, em cũng không gh/ét bỏ."

Anh nhìn tôi đỏ hoe, giọng tủi thân: "Thì ra em biết từ lâu."

"Cố Minh Trần, em rõ ràng rất thích anh."

Lẽ nào tôi thể hiện không rõ ràng?

"Sinh nhật mười tám tuổi em, tôi muốn gặp anh, tỏ tình."

Anh ngừng giọng, hít sâu: "Tôi không gặp được anh, ở cửa gặp Trần Viễn."

"Trần Viễn?" Tôi nhíu mày suy nghĩ, "Hôm đó em mời rất nhiều bạn."

Anh lắc đầu.

"Hắn bảo em rất gh/ét tôi, em không muốn gặp."

"Sao em có thể gh/ét anh?"

Tôi sốt ruột.

Việc tôi thích Cố Minh Trần bạn bè đều biết.

22

"Hắn cầm bức tình thư em viết cho hắn."

Giọng anh nghẹn ngào, nhớ lại cảnh tối hôm đó.

Anh bất lực xem đi xem lại bức tình thư.

Cuối cùng chỉ có thể dừng ánh mắt ở người nhận "chen".

Danh sách chương

4 chương
28/06/2025 00:39
0
28/06/2025 00:32
0
28/06/2025 00:27
0
28/06/2025 00:22
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu