Chương 1
Kiếp trước, người thân x/é x/á/c ăn thịt ta, thanh mai trúc mã b/án ta làm tiểu thiếp, Nhị Nương Tử ném ta - người đang mang th/ai 5 tháng - vào nước đ/á.
Khi ch*t, cha mẹ mổ x/á/c ta lấy th/ai nhi, chỉ để đưa ta đi minh hôn, vắt kiệt giá trị cuối cùng.
Mang theo oán khí, ta trùng sinh.
Kiếp này, ta không cầu gì khác, chỉ muốn tất cả bọn họ đều không được ch*t lành.
1.
Ký ức cuối cùng trước khi ch*t hiện về.
Bị b/án vào phủ Viên ngoại Tô một năm, ngày bị Nhị Nương Tử trừng ph/ạt, đêm bị lão gia dày vò.
Cả nhà họ đều không bình thường, kể cả đại thiếu gia bị nh/ốt Nam Uyên - kẻ được đồn là đi/ên lo/ạn.
Ngay cả Nhị thiếu gia 8 tuổi cũng có thể nhục mạ ta.
May mắn, ta có th/ai.
Tưởng cuộc sống sẽ sang trang, nào ngờ Nhị Nương Tử nhân lúc lão gia đi vắng, dẫn người xông vào trói ta.
Nàng ta kh/inh khỉnh liếc nhìn, mặt đầy kh/inh bỉ.
Ta bị ném vào vạc nước đ/á, cái lạnh thấu xươ/ng chẳng thấm vào đâu so với cơn đ/au quặn thắt bụng dưới.
"Đánh! Đánh cho mạnh!" Nhị Nương Tử ra lệnh.
Những chiếc gậy bọc vải đ/ập xuống thân thể - cách đ/á/nh không để lại thương tích mà ta đã quá quen thuộc.
"C/ầu x/in... Nhị Nương Tử tha mạng." Ta ôm bụng, mồ hôi ướt đẫm, "Xin nghĩ tới hài nhi trong bụng..."
"Đồ hèn mạt! Mày dám đòi ngang hàng với Huân Ca của ta?"
Nàng ta không buông tha. Cục m/áu trong bụng chính là ngòi n/ổ cho thảm kịch.
Ta ch*t, x/á/c vứt bỏ nơi hoang địa.
Cha mẹ và em trai biết tin, khiêng x/á/c ta đến trước phủ Viên ngoại khóc lóc thảm thiết.
Nhị Nương Tử ném ra 50 lạng bạc. Bọn họ lập tức nhoẻn miệng cười, nh/ục nh/ã như lũ chó đói.
Cha mẹ mổ bụng lấy th/ai nhi, b/án x/á/c ta cho nhà làm minh hôn, vắt kiệt giá trị cuối cùng.
Rồi hớn hở đem tiền chữa bệ/nh cho cậu em trai quý tử.
Nhưng họ đâu ngờ, ta trùng sinh rồi.
Lần này, tất cả đều phải trả giá.
Ta tên Như Lan, sinh ra trong gia đình nghèo khó.
Cha mẹ làm ruộng, dưới có em trai. Trước khi em trai ra đời, tên ta là Như Nam.
Cha không vui vì ta là con gái. Mẹ thường đ/á/nh m/ắng vì không sinh được nam đinh.
Họ nghe được phương thuật 'châm sọ cầu con trai' - đ/âm kim vàng vào đầu bé gái để xua đuổi h/ồn nữ, đảm bảo sinh quý tử.
May thay, chưa kịp hành sự thì mẹ đã mang th/ai em trai.
Chương 2
2.
Em trai thể trạng yếu. Cha mẹ nghe lời lang băm, cho ta uống đủ thảo dược để thành 'lọ th/uốc sống', cách vài ngày lại trích m/áu làm dược dẫn cho em.
Mẹ bảo, thế mới duy trì được mạng sống cho em.
Kiếp trước ta cắn răng chịu đựng, nghĩ rằng gia đình phải đùm bọc nhau. Nhưng kiếp này, ta đã khác.
Đã mấy ngày nay họ không trích m/áu. Trong căn buồng ẩm mốc chỉ còn ngọn nến leo lét, ta tính nhẩm: Chắc là sắp đến rồi.
Đêm ấy trăng sáng vằng vặc.
Tiếng sột soạt đ/á/nh thức ta. Nằm im trong chăn, ta nín thở.
Ba bóng người lẻn đến, trùm bao bố lên đầu, trói chân tay, quẳng ta lên xe ngựa bất chấp tiếng kêu c/ứu.
Trong bóng tối, văng vẳng tiếng cha mẹ:
"Thêm chút nữa, 10 lạng bạc." Giọng cha nịnh nọt, "Con bé này còn trinh nguyên đấy!"
"Phải đấy, xinh xắn lắm, chỉ hơi g/ầy thôi, bồi dưỡng tý là được." Mẹ tớt tả phụ họa.
Đúng như kiếp trước, họ định b/án ta vào lầu xanh.
Nếu biết rằng kiếp này, m/áu ta chính là th/uốc đ/ộc với cậu quý tử... Liệu họ có hối h/ận?
Ta mong chờ được thấy cảnh ấy.
Đáng lẽ ta bị b/án vào kỹ viện, nhưng kiếp trước, xe ngựa dừng giữa đường.
Lục Hành Tri - anh hàng xóm thanh mai trúc mã - xuất hiện c/ứu ta khỏi hỏa khanh.
Khoảnh khắc ấy, anh ta là ánh sáng x/é tan bóng tối đời ta.
Ta theo anh đi, nào ngờ rơi vào vực thẳm sâu hơn.
Làm tiểu thiếp thứ sáu của Viên ngoại Tô - thân phận mới của ta.
Lục Hành Tri lạnh lùng nhìn ta khóc lóc, xòe xấp ngân phiếu đủ cho vài ngày c/ờ b/ạc.
Ta bị lão Viên ngoại già nua dày vò đêm ngày, chỉ để mang th/ai - danh nghĩa tiểu thiếp, thực chất là công cụ sinh con.
Khi có mang, ta bị Nhị Nương Tử gh/en tức nhấn vào nước đ/á, đ/á/nh ch*t cả mẹ lẫn con.
Kiếp này, Lục Hành Tri lại xuất hiện đúng lúc.
"Lan Nhi, Lục ca đến c/ứu em." Anh ta giơ tay ra, vẻ mặt dịu dàng.
Nhưng ta biết, sau vẻ ôn nhu ấy là lưỡi d/ao sắc, d/ao c/ắt thịt lấy mạng.
Không vạch trần, ta khóc gật đầu, để hắn một lần nữa b/án ta vào phủ Viên ngoại.
Chương 3
3.
Không trốn chạy, không tiền không chữ, ta biết trốn đi đâu.
Hơn nữa, những người quen cũ trong phủ Tô... ta nhớ lắm, đặc biệt là th/ủ đo/ạn của Nhị Nương Tử - ta đã học được cả mười phần.
Lúc Lục Hành Tri đếm tiền, ta quay mặt làm thinh.
Từ giây phút ta bước vào phủ Tô, tất cả bọn họ sẽ đọa địa ngục.
Tư dinh Viên ngoại rộng lớn này, không một ai bình thường.
Bình luận
Bình luận Facebook