khiến anh ấy cảm thấy tội lỗi

Chương 2

14/06/2025 04:34

Hôn xuống.

Tôi như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu.

Tê dại nhìn anh đưa bàn tay trắng muốt, thon dài xoa lên đỉnh đầu cô ta đầy cưng chiều.

"Ngoan, về nhà nghỉ ngơi đi."

Cô gái khẽ mè nheo điều gì đó, đeo kính râm rồi phóng xe biến mất.

Tất cả thật quen thuộc làm sao.

Những cử chỉ từng dành cho tôi ngày xưa.

Anh muốn thỏa mãn nguyện ước kết hôn của cô ta, khoảnh khắc ấy tôi rùng mình toát mồ hôi lạnh.

Chỉ đơn thuần là thương hại và trách nhiệm thôi sao?

Hay là... trái tim anh đã lạc bến tự bao giờ?

Vẫn giữ lời thề yêu đương với tôi, nhưng đồng thời cũng hợp tình hợp lý rẽ sang một bóng hồng khác.

Chẳng trách anh sốt sắng ly hôn để làm giấy tờ với cô ta.

Hôm ấy, tôi đổ sạch nồi canh dinh dưỡng vào thùng rác.

Cả trái tim từng yêu anh không toan tính kia.

Cũng vứt luôn theo nồi canh.

04

Trong cơn sốt mê man, chuông điện thoại réo liên hồi.

Tôi vật vã với chiếc điện thoại, ấn nút nghe.

Giọng Bùi Đông Luật bực bội vang bên tai:

"Em có khái niệm thời gian chút nào không? Anh đợi nửa tiếng rồi."

À, tôi sốt quá nên quên mất hôm nay là ngày ly hôn.

Thều thào: "Em sốt rồi, dời ngày khác được không?"

Người như bị l/ột hết sức lực, bò cũng không nổi, sao đi nổi?

Anh khẽ cười ở đầu dây bên kia: "Em quên anh là bác sĩ rồi? Cơ thể khỏe như trâu như em, làm sao sốt được?"

"28 tuổi đầu rồi, đừng bắt chước mấy cô bé như Nhiễm Hân mà giở trò trẻ con."

Tôi phì cười: "Có lẽ anh không biết, 'tiểu cô nương' của anh chỉ kém em hai tuổi thôi."

Ngày xưa anh cũng từng gọi tôi như thế.

Có lẽ giờ đã chán rồi.

Cũng chẳng sao.

Tôi đã hết hy vọng vào anh rồi.

05

Lần ly hôn thứ hai, tôi vẫn thất hẹn.

Trên đường đi xảy ra chút sự cố.

Ngã tư đèn đỏ, cậu bé hai tuổi áo in hình chú heo Mcdull chạy tót ra giữa đường tìm mẹ.

Chiếc xe ôm cua vì phóng nhanh đã mất lái.

Không kịp suy nghĩ, tôi đẩy mạnh cậu bé vào lề an toàn.

Ầm! Cả người tôi như vỡ vụn.

Tài xế gây t/ai n/ạn không một giây dừng lại, đạp ga biến mất.

Ngoái nhìn biển số, sao quen quá.

Chợt nhớ ra, đó chính là xe của Lý Nhiễm Hân ở bãi đỗ bệ/nh viện.

Thì ra là cô ta.

Cậu bé được gia đình hốt hoảng bế lên, khóc thét.

"Cô ơi, cô bị thương rồi!"

Tôi chỉ thấy đ/au, thứ đ/au đớn như n/ội tạ/ng vỡ nát.

Nhưng không có m/áu.

"Hệ thống, tôi sắp ch*t rồi à?"

Không đi theo kế hoạch, hơi tiếc.

Nhưng trước khi ch*t c/ứu được một nhóc tỳ, cũng đủ mãn nguyện.

Hệ thống đơ vài giây, bình thản đáp:

"Chúc mừng, trước ngày tử hệ đã định, chủ thể tạm thời chưa ch*t.

"Đến khi thoát khỏi thế giới này, mọi thương tổn do t/ai n/ạn mới hiển thị đầy đủ."

Lại ngập ngừng thêm: "Đây là đặc ân ta tranh thủ cho cậu đấy."

Vô cớ thấy hệ thống cũng có chút dễ thương.

Tôi cười: "Tốt, để Bùi Đông Luật xem vợ mới của hắn đã hại tôi thảm thương thế nào?"

Bố mẹ và bà nội cậu bé xúm quanh tôi.

Mẹ cậu bé đỏ mắt: "Cô c/ứu con tôi chính là c/ứu cả nhà chúng tôi."

Họ suýt sụp xuống lạy.

Tôi nhất quyết bảo không sao, họ vẫn nhiệt tình đỡ tôi lên xe, đưa vào viện.

"Sao không sao được? Xe còn móp cả đầu vào kia kìa!"

"Người đâu cứng hơn sắt thép?"

Bất đắc dĩ, tôi đành báo trước cho Bùi Đông Luật:

"Tôi gặp t/ai n/ạn, dời lịch nhé."

06

Không ngờ, bệ/nh viện họ đưa tôi đến lại chính là nơi Bùi Đông Luật công tác.

"Đưa tôi xem kết quả khám."

Giọng nói quen thuộc vang phía trên.

Bùi Đông Luật như cơn lốc xông vào, trán lấm tấm mồ hôi.

Như vừa từ đâu chạy về.

Vị bác sĩ tiếp nhận vỗ vai anh: "Bác sĩ Bùi yên tâm, không sao."

Theo quy tắc hệ thống, trước ngày ch*t đã định.

Mọi máy móc đều không phát hiện được vấn đề cơ thể tôi.

Bùi Đông Luật tỉ mỉ xem hết từng tờ kết quả.

Ngẩng lên, ánh mắt anh lạ lẫm đầy sắc bén:

"Không thương tích ngoài da, cũng chẳng tổn thương n/ội tạ/ng, gọi là t/ai n/ạn kiểu gì?"

"Thanh Thanh, em trễ hẹn hết lần này đến lần khác, rốt cuộc định gây sự gì?"

Tôi khoanh tay: "Gặp nạn đó, nhân tiện nói luôn, người tông tôi chính là bà vợ mới của anh, tông xong thì chạy mất dép."

Anh không ngần ngại cau mày:

"Không thể nào, Nhiễm Hân ngây thơ lắm, không làm chuyện đó đâu."

"Ý anh là tôi không ngây thơ, tôi nói dối sao?"

Cả hai chúng tôi đều sững lại.

Trong mắt anh thoáng nét ngượng ngùng.

Vì chính anh cũng nhận ra, niềm tin dành cho Lý Nhiễm Hân đã vượt xa tôi.

Tôi hỏi hệ thống: "Cô ta có bị bắt không?"

Hệ thống khẳng định: "Có, đây vẫn là thế giới pháp trị."

Ồ, thế thì yên tâm.

Sự ngây thơ của cô ta hãy để pháp luật phán xét.

Nếu không có hệ thống bảo hộ, với lực va chạm k/inh h/oàng ấy, tôi đã thành m/a rồi.

Cô ta chính là tội phạm bỏ trốn sau t/ai n/ạn.

Tôi liếc đồng hồ: "Bùi Đông Luật, đi chứ? Ra phường làm thủ tục đi."

"Không thì... tôi không còn thời gian đâu."

Anh chống nạnh, giọng nhạt: "Sao gọi là không còn thời gian?"

"Sắp ch*t rồi." Bốn giờ chiều ngày kia.

Từng hỏi hệ thống: "Thời điểm này có gì đặc biệt?"

"Bốn giờ chiều mười năm trước, là lúc hai người gặp nhau."

Ồ, có đầu có đuôi.

Bùi Đông Luật thờ ơ nhìn ra cửa sổ, giọng bực dọc:

"Thanh Thanh, em nên đi khám tâm lý đi."

Tôi cười gằn: "Bùi Đông Luật, người bệ/nh là anh, vừa muốn giữ vừa muốn được..." đồ thừa.

Định quay đi, tay bị anh nắm ch/ặt.

"Dạo này ăn uống thế nào? G/ầy hẳn."

"Không cần anh quan tâm."

"Ăn gì đi đã."

Tôi chuẩn bị từ chối thì điện thoại anh rung.

Màn hình hiện Lý Nhiễm Hân.

Bùi Đông Luật vô thức buông tay tôi.

Cô ta nức nở kể vừa gặp á/c mộng, sợ hãi.

Bùi Đông Luật dịu dàng dỗ dành.

Liếc tôi, anh nói: "Ừ, anh về ngay đây."

Cúp máy, ánh mắt anh thoáng chút do dự.

"Thanh Thanh, em đi ăn trước đi..."

Tôi thầm cười, á/c mộng ư? Hay là h/oảng s/ợ vì tông trúng người?

Cũng tốt.

Bùi Đông Luật vì lần nữa chọn cô ta mà bỏ lỡ bữa cuối cùng với tôi.

Sau này nghĩ lại, không biết hắn có hối h/ận?

Danh sách chương

4 chương
14/06/2025 04:38
0
14/06/2025 04:36
0
14/06/2025 04:34
0
14/06/2025 04:32
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu