Linh Châu Truyện 2: Truy Hồn Cậu Bé Mất Tích

Chương 6

09/06/2025 05:48

Tôi đặt con mèo xuống đất, nó nhún người nhảy vài cái rồi phóng nhanh về phía trước.

"Đuổi theo mau!"

Con mèo nhanh chóng tới được hành lang, nhìn nó dùng chân gãi cửa, Tống Phi Phi mặt mày không được tự nhiên.

"Đây là phòng VIP cao cấp, không có đặt hẹn thì không vào được."

Tôi thở dài với Lăng Duệ: "Nói trước nhé, đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này!"

Vừa nói tôi vừa lôi tờ bùa dán lên ổ khóa: "Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền, phá!"

Vừa dứt lời, cửa liền mở tung.

Mèo đen vụt chạy vào, tôi theo sát phía sau, Tống Phi Phi hét nhỏ: "Trời ơi! Sao cậu không dạy tôi chiêu đó! Cậu còn giấu nghề!"

23.

Trong tiếng ồn ào, mèo đen dừng lại trước một phòng bệ/nh. Nhìn số phòng, Tống Phi Phi sững sờ.

"Đây là phòng của bà ngoại tôi, tháng trước bà mới ghép tim xong."

Tôi ngượng ngùng nhìn phòng bệ/nh: "Trái tim của bà ngoại cậu chính là của Diệp Tiểu Lỗi. Sau khi ghép tim, bà chắc gặp phản ứng đào thải dữ dội lắm nhỉ? Diệp Tiểu Lỗi đang bảo vệ trái tim của mình đấy."

Tống Phi Phi áy náy nhìn mèo đen, nói lắp bắp: "Vậy... vậy phải làm sao? Diệp Tiểu Lỗi có lấy lại được tim không?"

Tôi thở dài: "Cậu ngốc thật, người ch*t rồi làm sao lấy lại được?"

Tôi dán bùa mở khóa, mèo đen lao vào phòng. Tôi và Tống Phi Phi lần lượt vào, lát sau Diệp Văn Hiên và Lăng Duệ cũng tới.

Nhìn cụ già g/ầy guộc trên giường bệ/nh, tôi bất giác thở dài.

Diệp Tiểu Lỗi thật sự vô tội, bọn tội phạm kia đều đáng ch*t. Liệu cụ già này có biết trái tim mình từ đâu mà có?

Tống Phi Phi nắm tay cụ già, gi/ận dữ: "Chắc chắn có liên quan tới cậu tôi. Hắn nói tim là của thanh niên tự nguyện hiến tặng sau t/ai n/ạn, ai ngờ..."

Mèo đen nhảy lên giường rên ư ử, rồi dùng đầu húc nhẹ vào ng/ực cụ già.

Trong ánh đèn mờ, chúng tôi thấy rõ luồng ánh sáng trắng từ ng/ực cụ lướt vào mèo đen.

Khuôn mặt tái nhợt của cụ dần hồng hào trở lại, nhịp thở cũng đều đặn hơn.

24.

Tôi ôm mèo đen ra khỏi bệ/nh viện với tâm trạng nặng trĩu. Suốt đường về, không ai nói câu nào, bầu không khí ngột ngạt.

Ngay cả Tống Phi Phi vốn hoạt bát nhất cũng trầm mặc không nói, không biết đang nghĩ gì.

Về đến phòng, tôi lặng lẽ lấy tấm bản đồ Trung Quốc khổ lớn ra, đặt mèo đen lên đó.

"Những người được ghép tạng khác chắc đã chuyển viện rồi. Họ đang ở đâu?"

Mèo đen đi vài vòng rồi chỉ ra mấy địa điểm: Xuyên Thành, Cáp Thị, Giang Thành và Hải Thị. Đúng là khắp chân trời góc biển.

Chúng tôi thu xếp hành lý, đi khắp đất nước với tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng thu thập được những h/ồn phách còn lại của Diệp Tiểu Lỗi.

Tôi đặt mèo đen lên bàn, cẩn thận triệu hồi h/ồn phách Diệp Tiểu Lỗi.

Nhìn h/ồn phách đã đặc hơn, Diệp Văn Hiên xúc động rơi nước mắt.

"Tiểu Lỗi đã nói được chưa?"

Tôi lắc đầu: "Thất phách đã đủ, còn thiếu hai h/ồn."

Tống Phi Phi đặt cằm lên vai tôi, sau mấy ngày liền vội vã đi máy bay, cả bốn chúng tôi đều mệt lử.

"Ngũ tạng đều đủ cả, h/ồn phách trên tim gan lá lách phổi thận đều tìm thấy. Vậy hai h/ồn còn lại đi đâu?"

"Hai h/ồn này sắp tiêu tán rồi. Các h/ồn khác phụ vào cơ quan của Tiểu Lỗi nên không sao. Hai h/ồn còn lại có lẽ phụ vào vật thể khác, lại thường xuyên tiếp xúc với người sống dương khí sung mãn. Q/uỷ h/ồn tiếp xúc lâu với người sống sẽ tổn hại nặng."

25.

"Tôi biết rồi! Hung thủ! Hai h/ồn còn lại chắc chắn phụ trên người hung thủ!"

Lăng Duệ đ/ấm bàn đùng đùng, mặt đỏ bừng, mắt sáng rực.

Tôi gật đầu tán thành: "Vậy thì phải nhanh lên, nếu không bắt được hung thủ, hai h/ồn kia của Tiểu Lỗi sắp tan mất."

Tôi nh/ốt mèo vào lồng, lúc này dùng mèo không còn phù hợp nữa.

"Diệp Văn Hiên, tiếp theo tôi sẽ để Tiểu Lỗi nhập vào người cậu. Hai người lớn lên cùng nhau, có huyết thống gần."

"Chỉ là q/uỷ h/ồn thuộc âm, sau khi nhập xong cậu sẽ bị bệ/nh nặng, cả tháng mới hồi phục."

Diệp Văn Hiên kiên định gật đầu: "Còn chần chừ gì nữa, bắt đầu đi."

Tôi thản nhiên: "Vậy bắt đầu thôi. Cởi áo khoác ra."

Tống Phi Phi nghe thế mắt sáng rực, còn hơn cả Lăng Duệ lúc nãy.

"Linh Châu, cần tôi giúp không? Tôi sẵn sàng hy sinh!"

Tôi do dự một lát rồi gật đầu: "Cũng được, vừa xem cậu luyện bùa tới đâu rồi."

Sau khi bôi toàn thân Diệp Văn Hiên bằng hỗn hợp dầu x/á/c ch*t và cỏ m/ộ giã nát, tôi đút cho anh ta uống bát nước phù như mèo.

26.

Uống xong nước phù, ánh mắt Diệp Văn Hiên lập tức trống rỗng. Vừa nhập x/á/c, Diệp Tiểu Lỗi liền vật vã muốn ra ngoài.

Lăng Duệ lao tới ôm Diệp Văn Hiên: "Văn Hiên, ít nhất mặc áo vào chứ!"

Nhưng mọi kháng cự đều vô ích. Diệp Văn Hiên sau khi bị nhập x/á/c có sức mạnh vô biên, eo vặn tay đẩy, hất văng Lăng Duệ cao 1m86.

Chúng tôi đành đứng nhìn anh ta mặc mỗi chiếc quần đùi, toàn thân vẽ đầy bùa chú, hùng hổ xông ra cửa.

Lăng Duệ vớ đại chiếc áo khoác đuổi theo: "Văn Hiên, mới 9 giờ tối thôi! Ngoài đường còn đông người lắm!"

Tôi và Tống Phi Phi nhìn nhau, nở nụ cười rất quái đản, rồi cũng đuổi theo Lăng Duệ ra ngoài.

Quả đúng là bạn chí cốt của Diệp Văn Hiên, sau khi ăn hai quả đ/ấm ba cái t/át, Lăng Duệ cuối cùng cũng tròng được áo lên người anh ta.

Danh sách chương

5 chương
09/06/2025 05:51
0
09/06/2025 05:49
0
09/06/2025 05:48
0
09/06/2025 04:45
0
09/06/2025 04:24
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu