Trước khi lên đường, tôi thay một bộ cung trang, chỉ nửa ngày, vết bầm tím nơi eo đã lành hẳn, làn da trắng nõn không lưu lại chút dấu vết.
Cung diễn xa hoa tráng lệ hơn cảnh tượng từng thấy trên truyền hình. Hoàng đế ngồi trên cao uy nghiêm, nhưng quầng thâm dưới mắt lộ rõ vẻ suy nhược sau trận ốm dài. Trái ngược, Hoàng hậu trẻ trung như thiếu nữ, ngồi cạnh tựa cách biệt cả thế hệ.
Điều kỳ lạ hơn, Hoàng đế dường như không nhận ra Tư Ứng giống Phế Thái tử như đúc, còn cười đùa muốn gả công chúa cho hắn.
"Không được!" Hoàng hậu đột ngột ngăn cản, thoáng vẻ hốt hoảng. "Công chúa tính tình ngỗ nghịch, sợ Tứ điện hạ chê cười. Nhưng bản cung đã tuyển nhiều mỹ nhân tài sắc, nếu điện hạ hứng thú, tối nay sẽ sai họ tới hầu hạ."
Nói rồi bà sai thái giám rót rư/ợu mời Tư Ứng. Tôi đang ngái ngủ sau lưng hắn bỗng tỉnh táo vì mùi rư/ợu quen thuộc, vội giẫm lên hài Tư Ứng: "Đừng uống, trong đó có th/uốc!"
Mùi này quá quen thuộc, Tiêu Trí từng bị ép uống nhiều lần, không lẽ quên sao? Hoàng hậu rõ ràng muốn hắn làm trò cười trước bá quan!
Tư Ứng phớt lờ ánh mắt cảnh báo của tôi, ngửa cổ cạn chén. Hắn mỉm cười tạ ơn Hoàng hậu, tay trong tay áo lại siết ch/ặt mắt cá tôi. Tôi giãy dụa, càng bị khóa ch/ặt hơn.
"Đừng động." Giọng hắn khàn đặc, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua: "Kẻ dưới phạm thượng. Đêm nay sẽ gi*t ngươi."
...
Tốt thôi, làm người tốt chẳng được báo đáp. Tôi đúng là trò hề vậy!
13
Có lẽ tôi lo xa quá. Uống ba chén rư/ợu, Tư Ứng say khướt gục bàn, ngoài ra không có biểu hiện lạ. Hoàng hậu thoáng vẻ thất vọng, sai tôi đỡ hắn về cung.
Tư Ứng say rất ngoan, bị tôi lỡ tay đẩy ngã giường cũng không nổi gi/ận. Ánh mắt trong veo ngước nhìn tôi ngơ ngác. Tôi không yên tâm, áp tay lên trán hắn: "Bảo bảo?"
Vừa gọi xong đã bị nắm ch/ặt cổ tay. Trong chớp mắt, vẻ đờ đẫn trong mắt hắn tan biến, thay vào là sát khí lạnh người: "Ngươi biết từ khi nào?"
Ánh mắt hắn như d/ao găm, chỉ cần tôi sai một chữ là đầu rơi ngay lập tức. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thực sự muốn gi*t tôi. Nhưng Tiêu Trí dùng đuôi dỗ tôi vui, Tiêu Trí ngoan ngoãn xoa bóp cho tôi, sao lại muốn gi*t tôi?
"Bảo bảo?" Tôi lưỡng lự gọi thêm lần nữa.
"Không phải!" Tư Ứng gằn giọng, nhưng tay nắm đã nới lỏng. "Ta đã nói, đêm nay sẽ kết liễu ngươi."
...
Tôi không hiểu vì sao chỉ vài tháng không gặp, xà bảo bảo ngoan hiền ngày nào giờ lại suốt ngày đòi đ/á/nh gi*t. Như học sinh gương mẫu đột nhiên biến thành tên lập dị tóc đỏ... Tôi mệt mỏi, mở mắt chờ ch*t.
"Sao không c/ầu x/in?" Hắn không giấu giếm nữa, đuôi rắn thô ráp cuốn ch/ặt lấy tôi. Trong không gian ngột ngạt, hơi thở quen thuộc từ từ xâm nhập.
Tôi mệt lả, vờ vịt vỗ vảy lấp lánh: "C/ầu x/in, c/ầu x/in đó."
...
"Được." Giọng vẫn lạnh như tiền. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, đuôi rắn đã chậm rãi buông lỏng. Tư Ứng né ánh mắt: "Trong cung gi*t người dễ sinh phiền phức, tạm tha cho ngươi đêm nay."
Đuôi rắn sau lưng hắn vui vẻ vẫy lên, đong đưa như chơi xích đu.
...
Con nít lớn lên, biết gi/ận dỗi rồi. Tôi nhịn!
14
Sáng hôm sau, Hoàng hậu triệu kiến. Dưới ánh ngày, người phụ nữ ngoài tứ tuần không một nếp nhăn, da dẻ căng mọng như trứng gà bóc, nói mười tám tuổi cũng tin được.
Trên đời này chẳng lẽ có thuật trường sinh? Sao mặt Hoàng đế nhăn như chó săn mà bà không chia sẻ bí quyết?
"Bản cung nhớ ngươi từng hầu hạ Phế Thái tử?" Giọng Hoàng hậu lóe lên tia sáng lạ: "Tư Ứng cự tuyệt cung nữ do Hoàng thượng và bản cung ban, chỉ cho mình ngươi phục dịch. Theo ngươi thấy, Tư Ứng giống Phế Thái tử mấy phần?"
Xưa Tiêu Trí bị giam cầm, không ít lần bị người của Hoàng hậu h/ãm h/ại. Tôi đoán ý sâu xa trong lời bà, cúi đầu giả vờ sợ hãi.
Một mụ nội thị bưng chén trà bước vào. Trong chén là thứ nước đỏ hỏn bốc khói, tỏa mùi hương kỳ dị. Hoàng hậu bịt mũi uống cạn, sai lấy gương soi.
"Nhan sắc nương nương vẫn như thuở nào, gương đồng chỉ lưu được bảy tám phần mỹ mạo của ngài thôi."
"So với Lệ phi thế nào?"
Mụ nội thị kh/inh bỉ cười: "Nương nương tựa tiên nữ, đâu phải yêu nữ đần độn kia sánh được?"
Tôi càng nghe càng nghi hoặc. Trong cung đều đồn Lệ phi là yêu nữ, may nhờ Hoàng hậu nhân từ c/ứu mạng hồi nhỏ. Yêu nữ theo hầu Hoàng hậu nhập cung, lại lúc Hoàng hậu mang th/ai thì phản bội, quyến rũ Hoàng thượng. Người như thế hẳn phải thâm hiểm, sao mụ này lại nói là đần độn?
"Trẻ mãi không già cũng chẳng khó." Hoàng hậu quăng gương xuống, từ tốn liếc tôi: "Trong cơ thể tộc Xà có yêu đan, chỉ cần dùng nửa viên, có thể bách đ/ộc bất xâm, xuân thu bất lão."
"Nếu Phế Thái tử còn sống, nhờ tình đồng cam cộng khổ ngày xưa, không biết hắn có sẵn lòng tặng ngươi nửa viên chăng?"
"Tộc Xà ngốc nghếch, dễ tin người lắm." Bà đột nhiên cau mày: "Nhưng sau khi l/ột da, chúng sẽ mất trí nhớ một thời gian - đây mới là điều đáng lo."
Tôi ngẩng phắt đầu. Thấy vẻ phấn khích của tôi, Hoàng hậu mỉm cười hứa hẹn:
"Nếu ngươi biết giúp bản cung phân ưu, ngày sau sẽ phong làm Cố Quốc Công chúa, trẻ mãi không già, chẳng phải sung sướng hơn làm cung nữ?"
Bình luận
Bình luận Facebook