“Ngoài trời nắng gắt, chắc em khát rồi nhỉ? Uống chút nước giải khát cho đỡ nóng đi.”
Một chai nước ngọt đã mở nắp được đưa tới trước mặt tôi. Lục Hiến nhướng mày, ánh mắt kiêu ngạo, như thể được hắn hầu hạ là ân huệ tột bậc.
Tôi khẽ nhướng mày, đón lấy nhưng không uống.
“Không phải nói mẹ anh ốm nặng sao? Người đâu?”
Nụ cười giả tạo vừa thoáng trên môi Lục Hiến lập tức tắt lịm: “Lục M/ộ, gì mà mẹ anh mẹ tôi? Làm người đừng quên cội ng/uồn! Không có nhà tôi cưu mang, em đã ch*t đói ngoài đường cả trăm lần rồi!”
Câu này, từ nhỏ đến lớn tôi nghe đến nhàu tai.
Hồi đó họ nhiều năm không có con, nghe người ta bảo nhận nuôi một bé gái hợp tuổi sẽ dẫn dụ được em trai.
Quả nhiên, năm sau hai người sinh được con trai, ánh mắt nhìn tôi dần trở nên khó chịu. Nếu không sợ qua cầu rút ván tổn đức, lại tham khoản trợ cấp hai ngàn mỗi năm từ nhà nước, tôi đã bị gia đình này vứt bỏ biết bao lần!
Từ nhỏ tôi đã biết mình không được gia đình yêu quý, trong lòng vẫn nuôi hy vọng về tình thân, cho đến một đêm mưa gió bão bùng, cái t/át bạo tàn của người cha nuôi, ánh mắt lạnh lùng của người mẹ nuôi…
Nếu không phải tôi dùng d/ao đ/âm vào gã đàn ông rồi bỏ trốn, cả đời đã phải sống trong bóng tối của gia đình này. Từ đó, tôi không bao giờ trở về, họ cũng chẳng cho một xu sinh hoạt phí.
Nhiều năm sau, khi công ty của tôi và Nhiễm Hào bắt đầu ổn định, cặp vợ chồng kia lại kéo băng rôn dưới lầu lên án tôi bất hiếu. Cho đến khi tôi rơi lầu ch*t, họ cũng chẳng đến m/ộ thắp hương lần nào, gặp ai cũng bảo nuôi phải con sói trắng mắt, đáng đời ch*t yểu.
Lục Hiến, với tư cách con ruột của cha mẹ nuôi, bộ mặt tham lam trơ trẽn chẳng kém, cố tình đổ lỗi cái ch*t của tôi cho bệ/nh viện chăm sóc không chu đáo để moi được một khoản bồi thường lớn.
Đứa con hiếu thảo này mang hết tiền ấy chiều chuộng Mạnh Vãn Thu, chẳng để lại đồng nào cho cha mẹ. Khuôn mặt bạc tình vô nghĩa giờ nghĩ lại vẫn khiến tôi rùng mình.
Lục Hiến thấy tôi mãi không uống nước tỏ ra sốt ruột, đang thúc giục thì chuông điện thoại reo.
Hắn vội vã liếc tôi, bước vào phòng đóng cửa nghe máy.
Tôi đi đến bồn rửa, đổ hết thức uống trong chai thủy tinh vào chiếc bát sứ góc nhà.
Lúc Lục Hiến bước ra, thấy tôi nằm bất tỉnh trên ghế sofa, tay nắm ch/ặt chai rỗng, hắn dùng mũi giày đ/á vào vai tôi cười lạnh:
“Loại thứ hạ đẳng như mày cũng dám làm Vãn Vãn bị thương? Hôm nay tao sẽ l/ột đồ mày, quay video gửi nguyên trường cho coi!”
Hắn vừa nói vừa quay người đi đến tủ lấy máy ảnh. Vừa mở ngăn kéo ra, đầu hắn đã bị đ/ập mạnh một cái, choáng váng tối sầm mặt mày, bất tỉnh nằm lăn dưới đất.
Chai thủy tinh vỡ tan tành, điện thoại cũng rơi theo.
Tôi nhặt lên, mở lịch sử trò chuyện, lần lượt gửi tin nhắn cho Mạnh Vãn Thu và cha nuôi.
Không ngoài dự đoán, Mạnh Vãn Thu đang núp gần đó, nhận được tin nhắn liền lao đến ngay.
Vừa bước vào cửa đã sốt sắng càu nhàu: “Sao lâu thế? Anh không biết ngoài kia nắng to cỡ nào à? Ch*t điếng người vì nắng đây nè…”
Lời chưa dứt, đầu gối cô ta đã bị một cây gậy đ/ập mạnh. Cơn đ/au dữ dội ập đến khiến cô ta lập tức quỵ xuống đất, hai cái t/át giòn tan liên tiếp giáng xuống.
Mạnh Vãn Thu bị loạt biến cố dồn dập đ/á/nh cho ngơ ngác, chưa kịp kêu lên, miệng đã bị bóp ch/ặt đổ vào thứ chất lỏng lạ hoắc.
Đến khi cô ta nằm vật xuống đất ho sặc sụa, nước mắt nước mũi giàn giụa, mới thấy tôi đứng trước mặt.
“Cô… cô cho tôi uống cái gì?”
Cô ta co người lùi lại hai bước, liếc nhìn thấy Lục Hiến bất tỉnh dưới đất không rõ sống ch*t, sợ đến nỗi nói không nên lời.
Tôi dốc ngược chiếc bát trên bàn, cười lạnh: “Tất nhiên là thứ tốt đẹp các người dâng cho ta rồi!”
Cảm giác choáng váng trong đầu khiến Mạnh Vãn Thu nhận ra tôi không đùa. Sắc mặt cô ta biến đổi dữ dội, đi/ên cuồ/ng thò tay móc họng, nhưng không ngăn được ý thức mơ hồ cùng cảm giác kỳ quặc âm ỉ dâng lên từ bụng dưới…
Người bị tôi khiêng vào phòng ngủ, hai tay hai chân bị c/òng vào c/òng số 8. Lục Hiến mơ cũng không ngờ dụng cụ hắn chuẩn bị lại được dùng lên nữ thần trong mộng của mình.
Đến công ty công nghệ phỏng vấn, hành lang đã chật kín ứng viên.
Không ngoài dự đoán, tôi thấy bóng dáng Nhiễm Hào trong đám đông.
Anh ấy liên tục xoa xoa vạt áo vest, thói quen vô thức mỗi khi căng thẳng.
Tiền kiếp, công ty do hai đứa tôi thành lập nhận được khoản đầu tư đầu tiên chính là từ Tập đoàn Viễn Quang hôm nay phỏng vấn.
Lúc đó, chúng tôi vừa nghỉ việc ở Viễn Quang, ôm nhiệt huyết và kỳ vọng về tương lai, hứa hẹn thành lập công ty game hàng đầu trong nước, anh ấy phụ trách thiết kế sản phẩm, tôi phụ trách mở rộng thị trường.
Chờ Viễn Quang tiếp kiến trong phòng họp, anh ấy cũng căng thẳng như hôm nay.
“A M/ộ, nếu họ coi thường thiết kế của chúng ta, hay không đồng ý với quan điểm của chúng ta, thì cả năm vất vả coi như đổ sông đổ bể!”
Tôi nhẹ nhàng tựa lên vai anh, nắm ch/ặt bàn tay lo lắng của anh, giọng điệu kiên định:
“Chúng ta sẽ thành công. Đừng quên anh đã hứa sẽ đưa em đi Iceland ngắm cực quang, nằm phơi nắng trên bãi biển Barcelona…”
Không biết sự kiên định của tôi cho anh niềm tin, hay nhắc đến Iceland khiến anh nghĩ đến ai, ánh mắt Nhiễm Hào thoáng chốc đờ đẫn.
Lúc đó tôi không để ý, lòng tràn ngập niềm vui sắp đạt được nguyện vọng. Ba ngày trước, người phụ trách Tập đoàn Viễn Quang đã tìm tôi, rất tán thành năng lực của tôi, sẵn sàng đầu tư vào công ty, nhưng với điều kiện chức vụ của tôi phải cao hơn Nhiễm Hào, người thực sự ra quyết định trong công ty phải là tôi.
Tôi không hiểu, nhà đầu tư vốn chỉ xem trọng lợi nhuận, tại sao lại can thiệp vào nhân sự đội ngũ.
Người phụ trách trả lời thẳng thừng:
“Lục M/ộ, lúc em rời công ty, anh rất tiếc. Em là nhân tài thiên phú hiếm có, nhưng Nhiễm Hào thì không. Cậu ấy nhiều lắm chỉ là người giỏi trong số người bình thường, bị hạn chế bởi năng lực và tầm nhìn, giới hạn cả đời rất rõ ràng.
Bình luận
Bình luận Facebook