Trò đùa thành công, tôi vui vẻ chuẩn bị ngủ tiếp: 'Không đi đâu, em lừa anh đấy.'
Tư Tuấn tức gi/ận véo eo tôi: 'Đồ l/ừa đ/ảo nhỏ.'
Chiêu này dùng nhiều lần anh ấy không tin nữa.
Một ngày anh ấy đi làm về, tôi nhón chân cởi cà vạt: 'Anh ơi, sắp làm bố rồi đấy.'
Anh ấy nghi ngờ hỏi có phải tôi lại lừa không.
'Ừ thì lại là trò đùa đấy.'
Ánh mắt anh lóe lên thất vọng, thở dài: 'Hay tại anh chưa đủ cố gắng?'
Thấy anh buồn, tôi quyết định nói thật.
'Tư Tuấn, em đi viện rồi, bác sĩ bảo đã được hai tuần.'
Nói xong tôi bật cười.
Anh nghĩ tôi vẫn đùa: 'Vui không? Xem anh lần nào cũng mắc bẫy.'
Anh cõng tôi lên lầu: 'Lừa anh nhiều thế, ph/ạt em thức trắng đêm nay.'
Tôi nắm tay anh đặt lên bụng: 'Đừng có phá, mai mốt em mách bé.'
Anh đứng hình, bế tôi đi viện ngay.
'Em thật mà.'
'Anh tin, nhưng kiểm tra cho yên tâm.'
Tôi đưa phiếu khám: 'Thôi anh, em mới về từ viện chiều nay.'
Đêm khuya đang ngủ say, anh lẻn vào phòng sách làm gì đó.
Tôi gõ cửa thấy bàn anh chất đầy sách, lật hết Sở Từ lại đến Kinh Thi.
Viết đầy mấy tờ giấy, cuối cùng còn lôi cả từ điển Hán Việt ra tra.
Tôi bật cười: 'Anh làm gì thế?'
'Anh đang đặt tên cho công chúa nhà mình, phải thật hay.'
Nhìn mấy trang giấy toàn tên con gái, tôi vỗ vai anh: 'Nhỡ đẻ con trai thì sao?'
Sau này khi bế cu cậu bụ bẫm, anh ngồi thẫn thờ.
Tôi hỏi tên con là gì.
Anh lạnh lùng: 'Không biết.'
Nhớ lại vẻ mãn nguyện khi anh nói 'đã nghĩ xong tên con gái', tôi bật cười.
Thằng bé tội nghiệp không biết mình bị bố ghẻ lạnh.
Nhưng khi Tư Tuấn nấu bữa tối cho hai mẹ con, thằng bé mới biết nói níu ống quần gọi 'ba ba' ngọng nghịu, anh đứng cười ngẩn cả buổi, thức ăn ch/áy khét.
16
Mùa đông năm nay có tuyết rơi.
Bước ra từ trường quay, tôi thấy anh đứng dưới đèn đường, vai phủ tuyết trắng.
Trên tay anh bó tulip đỏ thắm, nở nụ cười dang rộng vòng tay.
Ý nghĩa của hoa tulip - tình yêu nồng ch/áy vĩnh cửu.
'Đón nhà văn của lòng anh tan ca.'
Tôi lao vào vòng tay ấm áp, hôn lên khóe môi anh.
'Tư Tuấn, sao anh lại yêu em?'
'Bởi vì... đêm mưa Hồng Kông rất đẹp.'
'Ừm?'
'Đêm mưa ấy, anh gặp em.
Hôm đó gặp toàn chuyện xui, nhưng em đã cười với anh.'
Anh hỏi ngược lại tôi.
Tôi cười: 'Bởi vì... anh hôn giỏi quá.'
'Vậy thì... phu nhân, cho anh một nụ hôn?'
Tôi che miệng anh định hôn: 'Con trai đâu rồi?'
'Gửi ông bà nội chơi hai hôm rồi.'
'Nhắc bố mẹ đừng cho cháu ăn nhiều kẹo.'
'Yên tâm, ông nội chỉ cho cháu ăn đắng thôi, vì hồi xưa bố anh cũng thế.'
Giá mà anh thấy cảnh con trai cưỡi lên cổ ông nội, chắc anh nghĩ khác.
Tôi nắm tay anh: 'Về nhà thôi anh.'
'Con không có nhà, tối nay em chịu ngủ với anh chứ?'
'Em muốn sang nhà bố mẹ, nhớ con quá.'
Anh càu nhàu: 'Quên đường rồi.'
'Vậy em dẫn anh đi.'
Hai chúng tôi nắm tay nhau bước trong màn tuyết trắng.
Tôi nghĩ, đây chính là hạnh phúc trọn đời mình.
-Hết-
Bình luận
Bình luận Facebook