Anh khẽ cười, nhưng lại nắm ch/ặt tay tôi.
"Bùi Nhan."
"Anh thường... nghĩ, nếu... người ta thật sự có kiếp sau, anh gặp em trong sạch, thanh bạch... thì tốt biết bao."
Tôi nắm ch/ặt tay anh, nước mắt rơi không ngừng.
Nhưng anh vẫn hôn mê bất tỉnh.
Khi đưa đến bệ/nh viện, anh đã hoàn toàn mất ý thức.
Sau mấy tiếng cấp c/ứu, tôi vẫn nghe thấy câu "đã cố hết sức" của bác sĩ.
Tôi đờ đẫn đứng trước cửa phòng cấp c/ứu, đầu óc trống rỗng.
Cũng không dám nhúc nhích.
Tôi thậm chí không thể hiểu, "cấp c/ứu thất bại" trong lời bác sĩ có nghĩa là gì.
Là... Tần Trạm, đã ch*t sao?
Sao có thể.
Anh mạnh mẽ như vậy, dường như luôn vạn năng.
Sao anh có thể ch*t?
Cho đến khi, tôi nhìn thấy th* th/ể anh.
M/áu loang lổ trên khuôn mặt, trên nền trắng bệch là vài vệt đỏ tươi.
Tôi đưa tay chạm vào, vẫn còn hơi ấm.
Tôi kéo bác sĩ, vừa khóc vừa c/ầu x/in, "Anh ấy còn ấm, anh ấy chưa ch*t, xin bác sĩ c/ứu anh ấy..."
Bác sĩ chưa kịp nói, tôi đã bị người khác đẩy ra.
Một cái t/át nặng nề trúng vào mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu.
Là, vợ của Tần Trạm.
Mắt cô đỏ hoe, ánh nhìn hướng về tôi tràn ngập phẫn h/ận.
"Tôi đã nhường anh ấy cho cô rồi! Sao cô còn hại ch*t anh ấy!"
Bất chấp sự can ngăn của bác sĩ, cô gào lên chất vấn tôi.
Nhưng tôi không thốt nên lời.
Tôi chỉ ước, người nằm trong nhà x/á/c kia là tôi.
Sau khi biết Tần Trạm đã có gia đình, tôi chỉ muốn đoạn tuyệt với anh, nhưng tôi vẫn mong anh sống tốt.
Thế mà Tần Trạm lại dùng mạng sống để bảo vệ tôi.
Tôi n/ợ anh, anh n/ợ tôi, đã chẳng thể phân biệt rõ.
Hôm đó, tôi và cô ấy đều khóc trong bệ/nh viện.
Đám tang Tần Trạm được tổ chức rất long trọng.
Phó Chinh dẫn nhiều người đến lo liệu, mẹ Tần Trạch Nhiên với tư cách người vợ chủ trì tang lễ, tôi không tiến lên, chỉ đứng sau đám đông, với thân phận không hợp thời, lặng lẽ tiễn biệt anh.
Sau tang lễ, Phó Chinh đến trước mặt tôi, ngập ngừng không nói.
Cuối cùng.
Anh không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai tôi, bảo tôi có việc gì cứ gọi điện cho anh bất cứ lúc nào.
Tôi khẽ đáp vâng.
Sau đó, tôi cùng mẹ Tần Trạch Nhiên đến nghĩa trang.
Sau khi Tần Trạm ch*t, cô như bị rút hết sức lực, không chất vấn tôi nữa, cũng không nói chuyện với tôi.
Trước m/ộ Tần Trạm, cô mới lên tiếng.
"Cô biết không, giờ tôi hối h/ận nhất điều gì không?"
Cô quay sang nhìn tôi.
Tôi lắc đầu.
Trên tấm ảnh bia m/ộ Tần Trạm phủ bụi, cô đưa tay định lau, dừng lại, rồi dùng khăn giấy sạch chùi đi.
"Tôi hối h/ận, nếu năm xưa tôi không dùng trách nhiệm và con cái trói buộc anh ấy, thì hôm nay, có lẽ anh ấy đã không ch*t."
Cô ngồi xổm trước m/ộ anh, thân thể r/un r/ẩy dữ dội.
Cô nói.
"Cô biết không, cuộc hôn nhân này của chúng tôi đến không chính đáng, tôi nghe lời người lớn trong nhà, m/ua th/uốc bỏ vào nước anh ấy uống, rồi sáng hôm sau ép anh ấy chịu trách nhiệm."
Tôi chậm rãi lên tiếng, "Em biết."
Nhưng cô cười, "Còn có điều cô không biết."
"Thật ra, Tần Trạm đã từng đề nghị ly hôn với tôi, nhưng lúc đó tôi phát hiện mình có th/ai, sau đó dùng con cái trói buộc anh ấy."
"Ngay từ đầu anh ấy đã nói với tôi, anh không yêu tôi. Nhưng tôi dùng trách nhiệm ép anh, dùng con cái ép anh, thậm chí sau này, tôi chủ động đề nghị kết hôn theo thỏa thuận, đợi con lớn, chúng tôi sẽ ly hôn trong hòa bình, anh ấy đồng ý."
"Vì thế, anh xăm tên cô lên ng/ực, tôi hoàn toàn không hề hay biết."
Nói rồi, cô tự giễu cười, "Bởi tôi chẳng có cơ hội nào được nhìn thấy cơ thể anh ấy, buồn cười không?"
Tôi không nói nên lời.
Tôi thấy cô đáng thương, thấy mình đáng cười, cũng thấy Tần Trạm đáng buồn.
Có lẽ, trong mối qu/an h/ệ ba người này, đáng thương nhất là người thứ tư —
Đứa trẻ không còn cha.
Hôm đó, trước m/ộ Tần Trạm, cô nói rất nhiều.
Những dòng trạng thái trên mạng xã hội, đều là cô chụp khi Tần Trạm đến thăm con, cái gọi là hạnh phúc, chỉ là những góc chụp lén lút.
Ngoài lần cô động chân tay đó, Tần Trạm không động đến cô lần nào nữa.
Cô nói.
Cô vốn nghĩ, chỉ cần cứ giữ Tần Trạm bên cạnh như vậy, rồi sẽ có ngày anh rung động vì mình.
Nhưng sau đó, tôi vẫn xuất hiện.
Tần Trạm cho cô và con rất nhiều tiền, nhưng lại dành tất cả tình yêu cho tôi.
Thế mà, cô vẫn không chịu buông tay, cho đến —
Sau khi tôi và Tần Trạm chia tay, một lần anh s/ay rư/ợu, đêm đến tìm cô, quỳ trước mặt c/ầu x/in cô đồng ý ly hôn.
Kể đến đây, cô nghẹn ngào không nói nên lời.
Cô nói.
"Lúc đó tôi nhìn anh ấy, tự hỏi, mình có thật sự yêu anh không, nếu yêu thì sao lại ép người đàn ông phong độ ngày nào thành ra thế này?"
"Sau này nghĩ thông rồi, cũng buông tay. Tôi tưởng các cậu sẽ hạnh phúc, nhưng..."
Cuối ngày hôm đó, cô loạng choạng đứng dậy, rời đi.
Cô nói, "Cô ở lại với anh ấy thêm chút đi, người anh ấy muốn gặp là cô mà."
Cô đi rồi.
Trước m/ộ chỉ còn lại tôi và Tần Trạm, qua tấm ảnh.
Tôi tựa vào bia m/ộ ngồi xuống, nói với anh rất nhiều tâm sự.
Khóc rồi cười, trong nụ cười lại lấp lánh nước mắt.
Chẳng khác gì kẻ đi/ên.
Lúc ra về, trời đã chạng vạng tối.
Tôi cúi người hỏi anh, Tần Trạm, nếu có kiếp sau, anh có thể trong sạch đến cưới em không?
Nếu được, anh ôm em một cái nhé?
Lời vừa dứt, bỗng có một cơn gió thoảng qua, làn gió nhẹ vuốt má, lướt tóc, giống hệt hơi ấm khi Tần Trạm ôm tôi.
Tôi mỉm cười, rồi lại khóc.
Vừa khóc vừa chào tạm biệt anh.
...
Sau khi Tần Trạm ra đi, tôi nh/ốt mình trong nhà gần nửa tháng, ăn uống đều nhờ đồ giao tận nơi.
Trong nửa tháng, tôi thiết kế một chiếc dây chuyền.
Ý tưởng mặt dây bắt ng/uồn từ đôi mắt Tần Trạm, ấm áp sâu thẳm, mênh mông như biển khơi.
Tôi mang tác phẩm này đi dự thi, giành giải nhất.
Lần này, không có hậu trường.
Còn tên tác phẩm, tôi đặt là "Agoni".
Trong tiếng Pháp, nó có nghĩa là nỗi đ/au, nhưng phát âm tiếng Trung lại là —
Yêu qua em.
(Hết)
Bình luận
Bình luận Facebook