Lưu phu nhân từ nhỏ đã kết giao thân thiết với ta. Chuyện đổi thân phận này, giấu được người khác, chứ không thể giấu nổi nàng.
Trà qua ba chén, nàng mới thì thầm báo cáo với ta kết quả về ám xướng quán.
Những kẻ liên quan, ch/ém đầu thì ch/ém đầu, lưu đày thì lưu đày.
Những cô gái kia, nếu là bị b/ắt c/óc đến, sẽ được cấp đủ lộ phí, tiễn họ về nhà.
Nếu không nơi nào để đi, địa phương dựng lên một trường học cho nữ, dạy các việc như biết chữ, may vá, mãi tài trợ đến khi họ được nhận nuôi hoặc xuất giá.
Tiền bạc tài trợ họ phần lớn đến từ vợ của các triều thần trên triều đình hiện nay.
Lưu phu nhân nhà Lý Ngự sử, Tạ phu nhân nhà Vương Thị lang, Tiền phu nhân nhà Chu Tri phủ…
Vân vân.
Thời gian dường như trùng khớp với hơn mười năm trước.
Lúc ấy, Chiêu Ý Công chúa phát hiện ra viện ám xướng trong kinh thành, cơn gi/ận dữ và đ/au lòng xen lẫn khiến nàng muốn đem chuyện này lật tung trời.
Nhưng có người lại khuyên nàng, nói rằng nơi đây nước quá sâu, thôi đi.
Chiêu Ý Công chúa chẳng nghe theo.
“Ta không nói, ngươi không làm, vậy còn ai sẽ nói? Ai sẽ làm?”
“Chẳng lẽ để những cô gái nhỏ tuổi bị cha anh b/án vào lầu xanh, mắc đầy bệ/nh tật rồi bị vứt ra đường chờ ch*t mà nói sao?”
“Hay để những người vì không sinh nở được liền bị bỏ rơi, vì chồng đ/á/nh bạc thua liền bị b/án, cả đời chỉ biết khuyên mình nhận mệnh mà lên tiếng?”
“Hoặc những kẻ bị cưỡ/ng b/ức làm ô uế thanh bạch, rốt cuộc lại gánh tội thay đàn ông, bị gán danh đĩ thõa du hành đường phố, dìm lồng heo mà kêu gào?”
“Chúng ta đọc sách, học chữ, trong tay có quyền thế, có bạc tiền.”
“Nếu chúng ta không nói, vậy còn ai sẽ nói?”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ thế từ đời này sang đời khác tê dại nhận mệnh sao?!”
Dáng vẻ nàng nói những lời ấy, tựa mặt trời, chiếu thẳng vào tâm trí tất cả chúng ta.
Chúng ta từng thấy ánh sáng, dù giờ mặt trời đã tắt, nhưng trong lòng mỗi người đều thắp lên ánh nến.
Những tia sáng yếu ớt kia như giọt nước, hòa vào dòng chảy hướng về biển tương lai.
Giống như Chiêu Ý Công chúa từng miêu tả, trong tương lai xa vời vợi của chúng ta, nữ tử cũng có thể lên trường học, thi khoa cử, như nam nhi, ngẩng cao đầu giữa trời đất.
…
Công chúa trong lòng ta bi bô gọi, vung vẩy cánh tay muốn nắm lấy con hổ vải trên tay ta.
Lưu phu nhân nhìn thấy thích, cười đến không mở nổi mắt.
“Hoàng hậu đã đặt tên cho công chúa chưa?” Nàng hỏi.
“Đã đặt rồi,” ta cười gật đầu, “gọi là Triêu Dương.”
Tựa như mặt trời buổi sớm mai, lấp lánh rực rỡ.
Như hy vọng của chúng ta.
——Hết——
Bình luận
Bình luận Facebook