Trên đường đến Châu Vũ, gần như toàn bộ lối đi đều bị sông suối chặn đứng. Dưới sức ép của quân Kỳ, An Chiêu dẫn đoàn quân lội qua dòng Thủy Hà, vượt sông Nghê Thủy.
Nước chảy xiết, nhiều khúc sông ẩn chứa xoáy nước ngầm, chỉ sơ ý chút là bị cuốn đi.
Binh mã theo An Chiêu phần đông từ Tây Bắc tới, ít người biết bơi lội.
Mọi người xuống ngựa, dắt ngựa nắm tay nhau, gian nan vượt sông.
Dẫu vậy, vẫn nhiều binh sĩ bị dòng xoáy cuốn mất, số tới được Châu Vũ chưa đầy năm phần.
Sau khi tới Châu Vũ, An Chiêu được Thái thú Vệ Tranh trợ giúp, lấy đạo của người trị lại người, dẫn quân Châu Vũ mai phục doanh trại lương thực của Ninh Vương.
Đại thắng sau đó, vận chuyển quan lương bằng đường thủy về thành Châu Vũ.
Ngoài ra, An Chiêu đi vòng qua các dòng chảy, dùng kỵ binh đ/á/nh phá các thành nhỏ khiến bọn quan lại đầu hàng mất vía kinh h/ồn.
Ninh Vương biết mất doanh trại lương thực, lập tức rút quân phòng thủ.
Bùi Vô Hạn mất trợ thủ, lại không chặn được An Chiêu thần xuất q/uỷ một, quyết đoán đ/á/nh úp thành Giang Lăng trong đêm.
Hắn tính toán chuẩn x/á/c: Thành Giang Lăng phòng thủ trống rỗng, không chủ tướng trấn giữ, viện binh chậm trễ, đại quân công thành ắt thất thủ.
Đáng tiếc vận may không tới, nước cờ thiếu một bước, không ngờ ta dẫn người Minh Nguyệt Sơn Trang nhúng tay vào, cố thủ suốt đêm chờ An Chiêu trở về.
Cùng An Chiêu trở về lần này còn có Thái thú Châu Vũ Vệ Tranh.
Vệ Tranh hơn An Chiêu vài tuổi, dáng người thanh tú, đôi mắt điềm nhiên, toát lên khí phách nho sĩ.
Ta chắp tay cúi người chân thành tạ ơn:
- Đa tạ đại nhân sẵn lòng trợ giúp phu quân tiểu nữ.
Vệ Tranh liếc nhìn An Chiêu đang ngẩn người, giọng hờ hững:
- Bản quan không cố ý giúp hắn. Dù là tướng sĩ khác, ta cũng sẽ giúp. Lương Vương soán ngôi, Kỳ Vương binh áp thành, là dân Đại Hạ, há đứng ngoài cuộc?
Ông ta dường như không muốn dây dưa với An Chiêu, nói xong phẩy tay áo đi tìm đồng liêu Giang Lăng.
Sau khi quân Kỳ rút lui, trong thành Giang Lăng ngổn ngang người lành lặn, kẻ nằm người đứng, kẻ kiệt sức ngủ thiếp, kẻ đã tắt thở.
Khi tinh thần hưng phấn qua đi, nỗi đ/au thể x/á/c trỗi dậy, tiếng khóc than vang khắp thành.
An Chiêu nhìn thấy Mộc Tê c/ụt tay, mắt đỏ ngầu. Mộc Tê lại không màng, tiến lên dùng tay còn lại ôm ch/ặt hắn.
An Chiêu vỗ lưng Mộc Tê, tay run run không dám dùng lực.
- Thằng nhóc này yếu đuối thế! Lão tử bưng bát còn khỏe hơn!
Mộc Tê làm bộ bất mãn, bĩu môi tỏ vẻ chê bai.
Nhưng rốt cuộc không giữ được lâu, giọng trầm xuống lẩm bẩm:
- Về được là tốt rồi...
43
- Trên đường trở về Giang Lăng, ta gặp A Tự. Hắn vốn cẩn thận, tìm được đoàn vận lương bị quân Kỳ vây trong khe núi. Ta giao cả số quan lương cư/ớp từ tay Ninh Vương cho hắn. Ngựa phi nước đại về Giang Lăng, may mà kịp lúc.
An Chiêu kể qua loa những gian nan, không nhắc tới chuyện thoát ch*t trong gang tấc.
- A huynh sao dám mạo hiểm đến Châu Vũ?
Nghĩ tới ân oán giữa Thái thú Vệ Tranh và An gia, lại thấy thái độ của Vệ Tranh lúc nãy, An Ninh không hiểu quyết định của An Chiêu.
Lúc ấy, lựa chọn ít tổn thất nhất phải là quay về Giang Lăng.
Nhưng An Chiêu liều mạng dẫn quân vượt Thủy Hà tới Châu Vũ.
Ta thì đã rõ, giải thích:
- Các thành gần Giang Lăng hẳn đã đầu hàng Bùi Vô Hạn. Hắn bố trí phục binh ở Tấn Thành đủ chứng minh điều đó. Quay về Giang Lăng tuy an toàn, nhưng muốn ra ngoài lại khó.
Ánh mắt An Chiêu lóe lên vẻ tán thưởng, dịu dàng nhìn ta tiếp lời:
- Tuyết muội nói đúng. Ta xuất thành vốn để cầu viện, đương nhiên không thể rút lui.
- Còn việc mạo hiểm tới Châu Vũ, là vì ta tin con trai lão Vệ tuyệt đối không đầu hàng Bùi Vô Hạn.
Đêm xuống, thu xếp mọi việc xong xuôi, ta cùng An Chiêu lên tháp thành.
X/á/c ch*t dưới chân thành đã được dọn dẹp th/iêu hủy, trên tường thành vẫn vương mùi m/áu tanh đêm qua.
Bầu trời đêm không trăng, chỉ lác đ/á/c vài ngôi sao.
- Tuyết muội, ban ngày nàng nói ta là phu quân của nàng, việc này...
Ban ngày còn oai phong giặc địch, chỉ huy điềm tĩnh, giờ An Chiêu lại run run ấp úng, toàn thân căng cứng.
Ta nghiêng đầu nheo mắt, tinh nghịch nhìn hắn.
- Ngươi nói xem?
Ánh mắt An Chiêu bừng sáng, như không dám tin.
Giây lát, quai hàm thả lỏng, đột nhiên giơ tay ra khiến ta thất kinh hô lên.
An Chiêu bế ta lên đặt ngồi trên tường thành, ngửa mặt nhìn lên, đáy mắt lấp lánh như sông Ngân khiến lòng ta bỏng rát.
- Hôm ấy ta nhất thời xung động ngỏ lời thành thân. Nhưng vừa thốt ra đã hối h/ận. Vừa mong nàng đồng ý, lại vừa ước nàng từ chối.
- Kẻ chinh chiến, đầu treo đầu mũi giáo, không biết lúc nào gục nơi sa trường. Nếu chỉ một thân một mình thì không sao, nhưng đã có nàng, ta đâu nỡ để nàng cô đ/ộc nơi dương thế.
Ta ôm lấy đầu hắn, áp sát gương mặt, nhìn An Chiêu cách gang tấc thổ lộ:
- Vì vậy, ngươi nhất định phải sống, sống cho tốt.
Dù tiền kiếp hay kiếp này, ta chưa từng ép buộc ai.
Thời Dận không yêu ta, thì ta yêu hắn là đủ.
Thiên hạ muốn ta ch*t, thì ta ch*t cũng không sao.
Mọi sự đừng cưỡng cầu, cưỡng ép được cũng không giữ được.
Duy lúc này, trong lòng ta lần đầu dâng lên khát vọng mãnh liệt muốn giữ ch/ặt người trước mắt.
Thầm nhủ: Ngươi nhất định phải sống tốt, cùng ta sống đến cuối đời.
Có lẽ vì ánh mắt ta quá thiết tha, mắt An Chiêu như hóa nước, chợt cúi xuống hôn khóe trán ta.
- Tuyết muội, ta biết nàng ôm chí non sông, không muốn lãng phí đời sau nơi chiến trường. Lần này nàng giúp ta trấn thủ Giang Lăng thành, ta vui lắm, cũng thay bá tánh cảm tạ nàng.
- Nhưng đồng thời, ta không muốn nàng vì ta mà thay đổi chí hướng. Nàng hãy đợi ta, đợi thiên hạ yên ổn, nàng muốn đi đâu cũng được.
Bình luận
Bình luận Facebook