Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- 不乖呦
- Chương 1
Tôi đã yêu anh trai nuôi mình từ nhỏ.
Sau khi hôn anh trong cơn gh/en, anh bắt đầu tránh mặt tôi.
Tôi gi/ận dỗi: "Sao, thất tình xong thì không làm anh em được nữa à?"
Anh vòng tay ghì ch/ặt tôi:
"Trình hôn cưỡng ép thế này mà cũng đòi chơi trội? Để anh dạy em cách hôn cho ra trò"
1
Tôi vừa cưỡng hôn anh trai mình.
Chỉ vài phút trước.
Tôi ngồi xổm bên ghế sofa, ngước mắt long lanh nhìn Trần Niên: "Anh có yêu em không?"
Anh mặc chiếc áo phông đen ngắn tay, hình xăm trên cánh tay trái uốn lượn từ bắp tay tới cổ tay. Miệng ngậm kẹo mút, lông mày đen nhíu lại, không ngẩng mặt: "Cần bao nhiêu?"
Tôi bám vào ống chân anh nũng nịu, giơ hai ngón tay: "Hai... hai vạn..."
Anh lật cây kẹo trong miệng, liếc nhìn: "Em vừa nói gì cơ?"
Tôi vội xoa bóp chân anh: "Hai vạn ạ."
Anh lắc đầu: "Không, câu trước ấy."
"Anh có yêu em không?"
Anh cười gian xoá tóc tôi: "Không." Rồi tiếp tục lướt điện thoại.
Tôi ôm đầu sững sờ...
"Anh ơi~"
"Anh trai~"
Tôi khóc lóc lắc chân anh: "Em thề tháng này chỉ m/ua một cái túi thôi! Không có nó em ăn không ngon ngủ không yên..."
Trần Niên vẫn thờ ơ: "Đồ nhái xịn. Mấy cái túi của em chất đầy cả xưởng da rồi."
Anh duỗi chân lạnh lùng: "Sẽ có ngày anh mang loa ra cầu vượt, xử lý đống đồ rác ấy cho em."
Tôi ôm ch/ặt đùi anh gào thét: "Anh là người anh tốt nhất thế giới! Nỡ để em gái cưng mang túi cũ xỉn làm anh x/ấu mặt sao?"
Anh vẫn im lặng. Tôi tiếp tục quậy: "Anh ơi anh ơi anh ơi~"
"Lắm chuyện như gà cục tác. Thôi đi."
Tôi dụi đầu vào người anh nũng nịu. Bỗng anh khẽ rên: "...Đừng cựa quậy."
Giọng anh khàn đặc, tiếng kẹo vỡ lách tách trong miệng. Anh dán mắt vào điện thoại, chân mày nhíu lại.
Tôi chớp thời cơ gi/ật điện thoại: "Đưa em xem nào~"
Mở WeChat tìm tài khoản "Tiểu tổ tông" để chuyển tiền. Đột nhiên một tin nhắn mới hiện lên:
"Anh ơi, khi nào rảnh đi chơi nha~"
Kèm tấm ảnh tự sướng đầy gợi cảm của cô gái tóc xoăn bồng môi đỏ.
Niềm vui trong tôi vụt tắt.
"Cô ta là ai?"
Tôi giơ màn hình hỏi. Trần Niên liếc nhìn rồi bĩu môi: "Chỉ là chị đại tóc xoăn bình thường thôi."
Anh với lấy điện thoại nhưng tôi né đi: "Anh thích kiểu này à?"
Anh nháy mắt: "Đàn ông nào chẳng thích?"
Tôi tức gi/ận ném điện thoại vào người anh: "Vậy anh cút đi ở với cô ta đi!"
Đá mạnh vào ống chân anh rồi xông vào phòng đóng sầm cửa. Nước mắt tuôn rơi.
Yêu người không thể thuộc về mình là cảm giác gì? Ngay cả quyền gh/en t/uông cũng không có. Ngay cả lý do mình gi/ận dỗi cũng không dám thổ lộ.
2
Chúng tôi lớn lên trong cảnh nương tựa nhau. Có thể nói, Trần Niên nuôi tôi khôn lớn.
Anh luôn bảo tôi là tiểu tai ương của đời anh. Mẹ nuôi kể hồi nhỏ mỗi khi tôi khóc, chỉ cần Trần Niên bế là nín ngay.
Tôi đầy tháng ngày đó, lần đầu anh bế tôi, tôi tè ướt sũng áo mới của anh.
Năm tôi 5 tuổi, tôi đổi cây nunchaku trong cặp anh bằng đũa phát nhạc đồ chơi. Khi anh rút vũ khí ra đ/á/nh nhau, tiếng nhạc thiếu nhi vang lên khiến anh bị bạn bè chê cười suốt tuổi dậy thì.
7 tuổi, tôi ném cả hộp pháo n/ổ vào chân anh khi anh đang hôn tr/ộm hoa khôi trường trong ngõ hẻm. Anh nghiến răng đuổi đ/á/nh tôi.
Trần Niên luôn chê tôi là đồng hồ quả lắc, con nhõng nhẽo, gián điệp tí hon. Nhưng mẹ nuôi - mẹ ruột của anh - lại cưng chiều tôi như con đẻ.
Bố tôi và bố anh kết nghĩa huynh đệ. Tiếc rằng bố tôi ở vậy, mẹ tôi bỏ đi ngay sau khi sinh tôi.
Trần Niên là mãnh hổ trong khu phố, còn tôi là tiểu đệ đi theo. Anh gh/ét tôi nhưng không nỡ bỏ rơi.
Mỗi lần tôi bám đuôi, bạn bè lại trêu: "Này Niên ca, lại trông trẻ hả?" Anh gầm gừ dọa: "Theo nữa là tao vứt mày đấy." Nhưng tôi biết anh chẳng bao giờ làm thế.
Trưa hè năm 8 tuổi, tôi nhai kẹo cao su xem anh chơi game trong quán net. Chiếc quạt trần đột ngột rơi xuống. Anh vội ôm ch/ặt tôi vào lòng. Lưỡi quạt cứa lên lưng anh để lại vết s/ẹo dài.
Năm đó, đất rung chuyển, tường đổ. Tôi khóc thút thít trong vòng tay anh: "Anh ơi em sợ..."
Anh che mắt tôi: "Đừng sợ, có anh đây."
Năm ấy, bố tôi, ba mẹ Trần Niên đều khuất núi. Tôi 8 tuổi, anh 18.
Nhân viên c/ứu trợ nhìn tôi bé nhỏ: "Đưa vào trại trẻ mồ côi thôi."
Trần Niên nói: "Tôi là anh nó. Tôi nuôi."
Anh bỏ thi đại học, xăm kín tay, làm vệ sĩ ở vũ trường. Trường học ai cũng biết anh tôi là du côn, không dám b/ắt n/ạt tôi.
Tôi bị ức, anh ra mặt. Anh đ/á/nh nhau, tôi đưa d/ao. Hàng xóm dặn con cái tránh xa hai chúng tôi.
Chương 12
Chương 1
Chương 11
Chương 20
Chương 8
Chương 23
Chương 13
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook