Tiểu Niệm

Chương 9

01/07/2025 06:33

Đối với trẻ nhỏ, cha mẹ chính là cả thế giới.

Để đạt được kết cục viên mãn này, hệ thống đã gửi đến Cố Mộc Từ một giấc mơ.

Trong mơ, Cố Mộc Từ nghe thấy một giọng nói điện tử trầm đục.

Nó giải thích cho Cố Mộc Từ đầu đuôi câu chuyện, lý do vì sao nếu anh không đến cùng tôi trong ngày sinh nhật thì tôi sẽ ch*t.

Sau nhiều năm, Cố Mộc Từ lần nữa khóc nức nở trong giấc mơ.

"Hóa ra chính tôi đã gi*t cậu ấy..."

"Con gái của ngài không trách ngài đâu." Giọng nói điện tử vang lên, "Ngài muốn gặp cô ấy lần cuối không?"

16.

Tin tức về việc tổng giám đốc Tập đoàn Cố Thị t/ự s*t đã lên mặt báo.

Cố Mộc Từ lao mình xuống từ giữa biển mây núi non.

Một tổng giám đốc từng lẫy lừng, lúc ch*t lại sống trong căn buồng nhỏ chật hẹp của một thiền viện, chẳng có người thân bạn bè bên cạnh, môi trường cực kỳ tồi tàn.

Vật trang trí duy nhất...

là một con búp bê mặc váy hồng.

17.

Tôi nhìn thấy linh h/ồn của Cố Mộc Từ.

Anh đang bước về phía tôi.

Mở rộng vòng tay, rơi lệ.

"Tiểu Niệm, cha đây."

Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng, tôi đã mơ thấy cảnh này vô số lần.

Trong mơ, tôi chạy ào tới, lao vào vòng tay ấy, trong lòng tràn ngập cảm giác an toàn mà nghĩ – thật tốt quá, thật tốt quá, tôi cũng là đứa trẻ được cha yêu thương.

Khi tỉnh giấc, bên tay vẫn chỉ có chiếc điện thoại, trống trải bên trong, chẳng nhận được một tin nhắn hồi âm nào.

Thế nên tôi lùi một bước, quay lưng đi.

Tôi nghe thấy Cố Mộc Từ hỏi hệ thống, giọng hoảng hốt: "Tại sao, tại sao tôi không đuổi kịp Tiểu Niệm?"

Hệ thống im lặng hồi lâu, cuối cùng nói với anh: "Bởi vì con gái của ngài, không muốn bị ngài đuổi kịp."

"Cô ấy đã lớn rồi, chỉ cần cô ấy không muốn, ngài sẽ mãi mãi không thể trói buộc cô ấy."

Tôi cười.

Thì ra là vậy.

Tôi chạy về phía trước, tốc độ ngày càng nhanh.

Không ngoảnh lại, không hòa giải, chỉ cần không ngừng chạy về phía trước, nhất định sẽ gặp được người yêu thương tôi.

Không gian phía trước ngày càng rộng lớn, ngày càng rộng lớn.

Cuối cùng, ánh sáng trắng rực rỡ nuốt chửng tôi, tôi thấy hình dáng mình cuối cùng cũng hóa thành hoàn toàn trong suốt.

Tạm biệt, Cố Mộc Từ.

Tạm biệt, Cố Tiểu Niệm.

18.

Về sau, Cố Mộc Từ đã gặp Cố Tiểu Niệm một lần.

Anh c/ầu x/in hệ thống, để anh đi xem Tiểu Niệm sống thế nào.

Hệ thống đồng ý, nhưng cái giá phải trả là linh h/ồn Cố Mộc Từ sẽ hoàn toàn tan biến.

Cố Mộc Từ đồng ý.

Thế là anh thực sự nhìn thấy Tiểu Niệm của thế giới mới.

Cô bé tết tóc hai bên, mặc quần yếm, đang gặm một que kem sữa, khi thấy anh liền reo lên đầy vui sướng.

"Cha!"

Cô bé chạy về phía anh.

Cố Mộc Từ ngấn lệ, mở rộng vòng tay, anh chưa từng xúc động đến thế – cuối cùng anh cũng được ôm con gái mình.

Thế nhưng khoảnh khắc sau đó, Tiểu Niệm xuyên qua cơ thể anh.

Cô bé chạy về phía người đàn ông đằng sau anh, lao vào lòng người đó.

Người đàn ông cười đỡ Tiểu Niệm lên cao, đó là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, mặc đồng phục đầu bếp, mặt đầy mỡ và mồ hôi, nhưng Tiểu Niệm chẳng chê bẩn gì, ngược lại còn cười tít mắt lấy kem phết lên mặt người đàn ông thành bộ râu: "Cha biến thành mèo hoa rồi!"

Người đàn ông cười khề khà, bế Tiểu Niệm lên đầu: "Đi thôi nào, về nhà thôi, Tiểu Niệm muốn ăn gì, cha sẽ làm cho!"

Cố Mộc Từ đờ đẫn, theo họ về đến tận nhà.

Đó là một căn nhà rất nhỏ, nằm sâu trong ngõ hẻm, trong bếp thậm chí chẳng có máy hút mùi, khói bụi cay mắt.

Nhưng Tiểu Niệm nằm dài trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh làm bài tập, cô bé cười vui vẻ đến thế, trong cả cuộc đời kiếp trước, Cố Mộc Từ chưa từng thấy biểu cảm ấy trên mặt cô.

"Báo cho Tiểu Niệm tin vui, cha được thăng lên làm bếp trưởng rồi, lương tăng một ngàn năm trăm đồng."

"Tuần sau là nghỉ hè rồi, cha dẫn con đi Disney nhé?"

Tiểu Niệm reo hò phấn khích.

"Bất ngờ không chỉ có vậy đâu, tèn ten – xem đây là gì nào?"

Cố Mộc Từ nhìn người đàn ông như làm ảo thuật, lôi ra một món quà, nâng lên trước mặt Tiểu Niệm như dâng báu vật.

Một con búp bê mặc váy hồng.

Tiểu Niệm vui mừng khôn xiết, cô bé ôm con búp bê váy hồng chạy ù vào phòng ngủ.

Ở đó có một tủ gỗ rẻ tiền, Tiểu Niệm mở cánh tủa.

Cố Mộc Từ sững sờ.

Bên trong là vô số những con búp bê.

Có con mặc váy đỏ, con mặc váy trắng, cũng có con mặc quần đua xe đeo kính râm.

Hóa ra cô bé không chỉ thích màu hồng.

Hóa ra bản thân anh thực ra chưa từng thực sự hiểu cô bé.

Đây là tâm tư cuối cùng của Cố Mộc Từ.

Giây tiếp theo, một cơn gió thổi qua, linh h/ồn anh tan biến trong ngọn gió bắc đột ngột lạnh giá.

Tiểu Niệm dường như cảm thấy, có người đang nhìn mình từ phía sau.

Cô bé quay đầu lại, trong phòng trống trải.

Người đó hẳn đã rời đi rồi.

Cô bé lắc đầu, kiên nhẫn chải tóc cho con búp bê váy hồng, đặt nó vào đội quân chị em búp bê.

Trong cuộc đời tương lai, cô bé sẽ còn nhận được rất nhiều, rất nhiều món quà.

- Hết -

Vệ Vũ

Danh sách chương

3 chương
01/07/2025 06:33
0
01/07/2025 06:30
0
01/07/2025 06:28
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu