Nghĩ đến đây là một tên sát nhân…
Trong lòng tôi nảy sinh ý định rút lui, lùi lại vài bước, muốn rời khỏi phòng ngay lập tức.
“Ầm——”
Không ngờ đối phương đã phát hiện ý đồ của tôi, cánh cửa đóng sầm lại khiến tôi gi/ật b/ắn người!
Dù trên người tôi có sự bảo hộ của BOSS lớn thế giới kinh dị, yêu quái đều kh/iếp s/ợ Thẩm Phượng Ngô mà không dám động thủ.
Nhưng biết đâu…
Biết đâu có con nào đó đi/ên cuồ/ng, liều mạng bị Thẩm Phượng Ngô tiêu diệt vẫn muốn h/ãm h/ại tôi?
“Xin chào, tôi là người nhận nuôi của bạn.”
Tôi hít sâu một hơi, vừa nói qua quýt vừa lén mở kho đạo cụ.
Búp bê thế thân còn hai lần sử dụng.
Đáng gh/ét là giờ tôi đang đứng sau lưng yêu quái, dùng thế thân cũng chẳng lừa được nó!
Còn một bộ váy cưới đỏ - đạo cụ rơi ra từ phó bản trước, hiệu quả hiện chưa rõ.
Và một con d/ao găm…
Con d/ao này là phần thưởng khi tôi c/ứu một người chơi ở phó bản đầu, nó có thể ch/ém thương được yêu quái.
Bởi ở phó bản trước, có người chơi Trần Chước từng đề nghị hợp tác, yêu cầu tôi ch/ặt đ/ứt một xúc tu của Thẩm Phượng Ngô…
Con d/ao này đã ch/ặt đ/ứt được xúc tu của hắn, thì chắc chắn cũng làm tổn thương được yêu quái!
Tôi nắm ch/ặt con d/ao trong tay, quan sát bóng người bất động như tượng đ/á kia.
“Tôi tên Hạ Tích Vụ, cậu tên gì? Chúng ta…”
“Cô thật ồn ào.”
Tôi cố gắng xóa khoảng cách để tìm cơ hội đào tẩu.
Nhưng đột nhiên, thanh niên c/ắt ngang lời tôi bằng giọng nói trong trẻo pha chút khàn khàn khiến lòng tôi chợt quen thuộc.
Hắn là… Thẩm Phượng Ngô?
Tôi đờ người, chưa kịp phản ứng đã bị xúc tu đen quấn ngang eo, xoay một vòng giữa không trung rồi đối diện với hắn.
Bên ngoài trại trẻ mồ côi, mưa phùn chiều tà, đèn đường hỏng chập chờn.
Lơ lửng giữa không trung, tôi thấy rõ gương mặt thanh niên: áo sơ mi đen, tóc dài như mực xõa tung, làn da trắng bệch, dáng người g/ầy guộc mảnh mai.
Gương mặt tuyệt sắc ấy trông còn rất trẻ.
“Ngô Ngô?”
Gặp lại đột ngột, tôi không tin nổi vào mắt mình.
Nhưng nỗi sợ vô hình đã tan biến hoàn toàn.
“Cô muốn gi*t ta?”
Ánh mắt hắn lướt xuống lòng bàn tay tôi đang nắm ch/ặt con d/ao.
Tôi không đáp, nhanh tay cất d/ao rồi làm bộ ấm ức: “Thẩm Phượng Ngô, quả nhiên là anh! Giấu mặt kỹ thật đấy!”
“Thẩm… Phượng… Ngô?”
Hắn lặp lại từng chữ như người ít nói, giọng đầy vụng về.
Tốt lắm, lại giả vờ không quen biết hả?
Bao ngày lo sợ dồn nén giờ bùng lên thành gi/ận dữ.
Chớp thời cơ, tôi vùng xúc tu đen lao tới, không do dự t/át một cái rõ đ/au:
“Thẩm Phượng Ngô! Đồ khốn! Lại diễn trò này, chán không hả?”
Ở phó bản trước, hắn đã từng cải trang thành tân lang xa lạ, giờ dám lặp lại chiêu cũ!
Hắn nghĩ tôi hiền lành sẽ không nổi gi/ận sao?
Thanh niên chịu trọn cái t/át, gương mặt thoáng hiện vẻ ngơ ngác.
Bầy xúc tu đen dưới thân hắn kích động cuồ/ng lo/ạn, siết eo tôi càng lúc càng ch/ặt như muốn bẻ đôi!
Cảm nhận sự đ/au đớn, tôi tưởng chúng cũng gi/ận dữ, liền vỗ về xúc tu:
“Nào nào, ta biết các cậu nhớ ta lắm. Đợi chút nhé?”
Vừa nói tôi vừa hôn lên một xúc tu đen: “Ta cũng nhớ các cậu lắm! Đều tại hắn đúng không? Để ta tính sổ!”
Nụ hôn vừa chạm vào, cả đám xúc tu đông cứng, như không tin nổi vào hành động táo tợn này.
Chúng hung dữ thế mà con người này dám hôn chúng!!!
Trong chốc lát, đám xúc tu dựng đứng, vừa quấn eo vừa giương dữ tợn, chỉ chờ lệnh chủ nhân là x/é x/á/c tôi!
Chỉ có xúc tu được hôn nãy cứ ngượng ngùng chui qua đám đông, cố ngăn đồng loại làm hại tôi.
Thái độ thân mật của tôi với xúc tu tương phản hoàn toàn với vẻ mặt vô h/ồn của thanh niên.
6
“Ngô Ngô, anh không ôm em sao?”
Tôi thở dài, chán ngán cảnh giằng co, giang tay đòi ôm.
Nhìn gương mặt âm u của hắn sau cái t/át, tôi cắn môi.
“Còn gi/ận à? Anh đuổi em đi, bắt em quên anh, đáng bị t/át lắm!”
Thấy hắn vẫn bất động, tôi chớp thời cơ lao tới. Xúc tu vội ngăn cản nhưng không kịp.
Tôi đã ôm cổ hắn, úp mặt vào gáy lạnh ẩm:
“Ngô Ngô, sao không ôm em? Em không tin anh không nhớ…”
Hắn vốn là kẻ si tình, sao có thể không nhớ?
Chắc hắn không ngờ sau ba tháng mất trí, tôi vẫn nhớ lại được?
Đúng vậy, ba tháng qua tôi sống vui vẻ ăn chơi.
Còn hắn… thành hòn đ/á vọng phu!
Hắn đợi tôi, ngày này qua tháng nọ, tôi biết mà.
Tôi không ngại ngùng nữa, môi non nớt hút lên cổ hắn để lại vết hồng.
Hôn lên tai đỏ ửng, tôi nghiêm giọng cảnh cáo:
“Ngô Ngô, đừng bỏ em nữa! Nếu anh dám đẩy em đi, em sẽ không quay về đâu…”
“Cô… hỗn hào!”
Hắn như chưa từng thân mật ai, người g/ầy cứng đờ, giọng r/un r/ẩy.
“Thế đã là hỗn rồi sao?”
Tôi cười khẽ, không định buông tha.
Có lẽ chỉ khi chiếm đoạt hắn, hắn mới hiểu… tôi muốn ở lại, cùng hắn chìm đắm mãi mãi!
Tay xốc áo sơ mi đen, tôi luồn vào trong sờ nắn cơ ng/ực và bụng, cảm giác mơn trớn thật tuyệt diệu.
“Hôn anh là hỗn, thế sờ anh thì gọi là gì?”
Bình luận
Bình luận Facebook