Tôi giả vờ bình thản: "Ừm, em và anh Lan đã kết hôn rồi."
Căn phòng chìm vào im lặng ba giây, rồi Giang Uyên lên tiếng với giọng điềm nhiên: "Lần trước em nói đó là... tiểu học sinh?"
Ch*t ti/ệt! (một loài thực vật)
Tôi đã quên mất, lần trước lỡ miệng tiết lộ thân phận thật của anh Lan với Giang Uyên rồi!
Đành phải cố nói liều: "Đó chỉ là hiểu lầm thôi! Thật ra em đã gặp anh Lan rồi. Trùng hợp thế nào ấy, anh ấy cùng thành phố với chúng ta, là chàng trai đẹp trai cao 1m89, còn mời em uống trà sữa, ăn bánh blueberry..."
Tôi huyên thuyên hồi lâu, Giang Uyên bỗng cười khẩy - nụ cười mang ba phần lạnh lùng, ba phần mỉa mai và bốn phần hờ hững.
Rồi anh lạnh nhạt hỏi: "Vậy sao?"
Tôi trợn mắt: "Đúng thế!"
Vừa dứt lời, Giang Uyên đã offline.
Á à? Anh ấy gi/ận rồi sao?
Đang thầm mừng thì điện thoại báo tin nhắn: "Xuống đi, anh đang ở dưới ký túc xá em."
Tôi hoảng hốt: "Muộn thế này anh đến làm gì?"
Anh gửi icon mèo mặt phị: "Mang trà sữa và bánh blueberry cho em."
Đêm khuya sao dám ăn đồ nhiều calo thế này! Định từ chối thì anh viết: "Xuống đi Chi Chi, anh có chuyện muốn nói."
Cuối cùng tôi khoác chiếc áo sailor hồng peach che thịt, lếch thếch xuống gặp anh. Dưới ánh đèn đường, gương mặt Giang Uyên tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta vừa tự ti vừa kính sợ.
Anh đưa túi đồ ăn: "Trà sữa đậu nành Matcha và bánh phô mai blueberry cho em." Rồi quay lưng định đi.
Tôi kêu lên: "Chỉ có thế thôi ạ?"
Giang Uyên ngoảnh lại, mắt lấp lánh: "Ngày mai em sẽ biết."
Hôm sau, khi tôi và Trần Mặc báo cáo đồ án cho cô Tống Nghi, cô mỉm cười: "Mô hình thuật toán này của Giang Uyên đúng không?"
Tôi gi/ật mình: "Sao cô biết ạ?"
Trần Mặc gi/ật tóc tôi một phát, nhưng cô giáo chỉ cười hiền: "Vì đây là thuật toán cậu ấy tự phát triển. Cũng dễ hiểu thôi, sinh viên năm hai như các em khó lòng viết được. Vả lại..." Cô nháy mắt: "Giang Uyên rất ưu tú, Chi Chi chọn người tốt đấy."
Tôi ch*t lặng gửi tin cho Giang Uyên. Anh thản nhiên thừa nhận: "Anh đã nói trước với cô Tống rồi. Thuật toán của anh, đưa cho người anh muốn cho - chẳng phải đương nhiên sao?"
Trái tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp. Quyết tâm giảm thêm 10kg nữa sẽ tỏ tình.
Nhưng Giang Uyên bỗng biến thành shipper đồ ăn đêm. Tối nào cũng mang đậu hũ sắt, trà sữa, bánh ngọt... đến "tiếp tế".
Tôi vừa nhai đậu hũ nóng hổi vừa than thở với Trần Mặc: "Anh ấy như lắp máy nghe lén trong người em vậy! Chiều mới thèm đậu hũ, tối đã có ngay."
Trần Mặc cười bí hiểm: "Đây gọi là tâm đầu ý hợp đó."
Đêm mưa hôm ấy, tôi ra sân vận động chạy bộ gi/ảm c/ân. Đang khởi động thì trượt chân té xoạc, đ/au không nhúc nhích được. Vừa khóc vừa gọi bạn thân: "Trần Mặc c/ứu, tao bị phong ấn ở sân vận động rồi!"
Bình luận
Bình luận Facebook