Tôi đặt tay lên cơ ng/ực anh, anh, lấy anh, tim đ/ập thịch.
"Tít tít tít"...
Tiếng chuông thúc giục bản thảo vang lên đầu...
Ngay đó, mắt tối lại...
Hình ảnh vội vã, lấy tôi, dỗ dành tuyệt vọng biến mất.
...
"Tỉnh rồi, tỉnh Ninh Gia, tỉnh Một nhóm mặc blouse trắng vây quanh tôi.
Tôi đớn đầu: đang ở đâu này?"
"Đây liệu VR khoa Viện c/ứu, cô quá trình thí nghiệm rồi, không?!"
Nhìn ánh mắt lo lắng họ, đớn vỗ đầu, nhớ tất cả.
14
Tôi biên kịch, năm trước để tâm kịch bản, đã thuê hạn tại một vườn hoa.
Homestay nằm ở khu vực hẻo lánh, làng mấy du thủu mở sò/ng b/ạc. quê nhỏ bé, mối qu/an h/ệ tình láng giềng phức tạp, luôn bao che.
Khi hiện đang laptop chứng kiến chúng đ/á/nh đ/ập c/ờ b/ạc. Tối trả đi, tính khi rời đi sẽ báo sát, đóng chút ít xã hội.
Kết quả, bước khỏi cửa homestay, những sát quang rỡ đã nơi.
Hóa đã giăng lâu, hôm nay ngày thu lưới.
Lũ du côn giãy giụa, quả du khách liên lụy. tích tắc nguy nan, một sát trẻ tuổi hoa phóng khoáng đã c/ứu tôi.
Anh c/ôn đ/ồ, giải c/ứu khi đang bắt con tin, còn đỡ một nhát d/ao.
Sau sự việc dần lắng xuống, tặng danh hiệu cá nhân sắc chương hạng ba.
Tôi mấy cao lạnh, túc chối.
Khi cuộc sống dần trở lại yên, năm sau, một c/ôn giảm án tù, lái xe trả Dã.
Phong trọng thương, cơ thể phục mê bất tỉnh.
Tôi dùng hết qu/an h/ệ tìm cách, giành cơ hội bằng nghệ mới để đ/á/nh thức anh.
Bạn thân sĩ khoa ở viện c/ứu "Phương pháp liệu VR còn hoàn thiện, cần ý chí cực mạnh phối mới thực hiện lý thuyết tỷ lệ thành cao, rủi ro cậu!"
"Ninh Gia, nếu cậu đó, giới thật thì sẽ phiền phức!"
"Tôi sẽ đâu." quả quyết.
"Thứ tôi, nếu đỡ nhát d/ao giúp tôi, giờ đã còn trên đời! Thứ hai, sáng tạo, sách chục năm, mười triệu đều do một tay viết, ý chí tự chủ mạnh thường."
"Quan trọng còn bảo bối này!" đoạn nhạc chuông dụng khi bài cô nghe.
"Nếu phân biệt thực hư, thấy chắc chắn sẽ tỉnh táo!"
Xét thúc giục bản thảo đến sợ, ch*t quên này.
Sau khi thuyết phục, trải qua kiểm tra, nhóm c/ứu đồng ý tình nguyện viên, số hỗ trợ Dã.
Trước khi buồng trang "Tôi sẽ phân biệt mộng thực, mọi tâm, sẽ trở an toàn."
Ký ức ảnh bố mẹ dìu ánh mắt đẫm lệ gửi lời lời.
Ánh mắt khiến tim nhói, khiến lao do dự.
Tôi khàn tỉnh chưa?"
Bạn thân ngập ngừng: Gia, sao đâu, cậu đã cố gắng rồi, hoạt động vỏ đã tăng lên đáng kể..."
"Vậy... đã thất bại Trái tim vỡ vụn.
Xung quanh im phăng phắc.
"Tôi... thể đi gặp không?"
15
Bước tế, mình sẽ khóc.
Nhưng gần Dã, mắt đã hoe.
Trong hiện lên ảnh lo lắng, an ủi tỉnh lại.
Giờ đây nằm im trên giường, gương mặt điển trai góc cạnh, đẹp thiếu sinh khí.
"Phong Dã..."
Tôi lòng cùng, những lệ lăn dài.
Nắm tay anh, đưa quyết rồ.
Tôi lao ngoài: "Tôi thể thử lại lần nữa không? nghĩ cách rồi!"
Lần sẽ thành công!
Mở mắt lần nữa, đang đứng khuôn viên đại đằng xa ồn ào náo nhiệt.
Một nhóm nữ sinh vây quanh Dã, líu ríu hỏi han.
"Sĩ quan Phong, buổi giảng khai đủ, thể..."
Phong đầy bất lực.
Đột nhiên nhìn thấy tôi: Gia!"
Giọng ngạc, như thể lâu lắm gặp, lao thẳng qua đám đông, bước tôi.
Tôi bỗng thành tâm điểm.
Ngước nhìn anh, nước mắt giàn Dã!"
Giữa thiên bạch nhật, nhìn phản ứng thì đã kéo lòng.
"Xin lỗi mọi tránh ra."
Giọng trầm khàn, đầy nam tính lùng tình.
Thái độ nồng nhiệt, cô gái khác lại hung dữ.
... đến lượt mặt.
Tôi che mặt, thoát khỏi vòng vây.
Góc vắng người, nắm tay tôi.
"Ninh Gia, đi đâu thế?"
Từ lời hôm đã biến mất trước mặt anh.
Theo cách nói anh: Gặp nhiều kỳ quặc đến mức giới quan đổ vỡ, thêm lạ gì ngạc nhiên.
Nên... lại thể tĩnh chấp nhận.
"Sau đó, nhà tìm thấy."
"Ừ..." nhỏ dần, dâng lên chút xúc động.
"Ninh Gia."
"Sao?"
"Có phải hôm cởi sợ không?"
"Không, phải!" mặt nhìn anh, "Em như sao..."
Thực loại đứng đắn, thấy chủ động cởi còn vui kịp.
Phản ứng khiến cười.
Bình luận
Bình luận Facebook