Đã là mười giờ tối, trên đường về ký túc xá chỉ lác đ/á/c vài người đi lại.
Phía sau có người gọi tôi: "Ôn Vận!"
Tôi quay đầu lại, thấy Mẫn Đình Đình cùng đám tiểu đệ của cô ta. Mẫn Đình Đình vừa cười vừa bước tới: "Đúng là cậu rồi? Muộn thế này mới từ thư viện về, không lẽ cậu cũng định thi nghiên c/ứu sinh chỉ vì anh trai tôi?"
Tôi nhìn thẳng vào cô ta bật cười: "Mẫn Đình Đình này, nếu thích Lục Thầm thì cứ thẳng thắn theo đuổi đi, đừng mãi giả vờ làm em gái rồi tự lừa dối bản thân."
Dưới ánh đèn đường, mặt Mẫn Đình Đình đỏ lên tái đi. Tôi nói thêm: "Với lại, tôi và Lục Thầm không có qu/an h/ệ gì, tôi thi nghiên c/ứu sinh là vì chính mình."
Đúng lúc đó lại có tiếng gọi khác vang lên.
Tạ Tri Thức cầm ô bước qua đám người Mẫn Đình Đình tiến lại gần: "Có chuyện gì thế?"
Cậu ấy đỡ lấy chồng sách trên tay tôi. "Không sao." Tôi gấp ô của mình lại, nép vào dưới chiếc ô của Tạ Tri Thức. Dưới ánh mắt của đám Mẫn Đình Đình, Tạ Tri Thức đưa tôi về ký túc xá.
Dưới chân ký túc xá, tôi với tay lấy lại sách. Nhưng cậu ta lại nắm ch/ặt góc sách không chịu buông. Tôi ngẩng mặt lên hỏi: "Sao thế?"
Tạ Tri Thức cười: "Tôi c/ứu cậu bao nhiêu lần rồi, sao chưa nghe câu cảm ơn nào?"
"Trẻ con!" Tôi trừng mắt, dùng lực gi/ật mạnh hơn. Không ngờ Tạ Tri Thức kéo ngược lại khiến cả người lẫn sách trong tay tôi đổ ập vào ng/ực cậu ta.
Tạ Tri Thức ôm ch/ặt lấy tôi, giọng điệu vẫn đầy giễu cợt: "Sao vội vàng ôm ấp thế? Nếu thích thì cả người tôi cũng thuộc về cậu."
Tôi cúi xuống giẫm mạnh lên chân hắn. Tạ Tri Thức hét lên buông tay, chỉ mặt tôi: "Cậu... cậu đúng là vô tình!"
Tôi nhặt sách dưới đất phủi bụi, vẫy tay chào rồi quay vào ký túc.
22
Hôm sau đến thư viện, chỗ ngồi quen thuộc của tôi đã có sẵn ly nước. Đang phân vân không biết của ai thì thấy Tạ Tri Thức ôm sách bước tới.
"Sao cậu lại đến?"
"Đến cùng ôn thi nghiên c/ứu sinh với cậu chứ sao." Tạ Tri Thức đặt sách xuống, trên cùng là quyển đề thi tiếng Anh. "Biết cậu giỏi tiếng Anh, dạy tôi nhé?" Cậu ta chớp mắt nhìn tôi.
"Được thôi." Tôi thở dài mở sách.
Ngày tháng trôi qua, chuyện của tôi và Lục Thầm dần bị những tin đồn mới thay thế. Tôi và Tạ Tri Thức ngày ngày lui tới thư viện.
Ba ngày trước kỳ thi, Tạ Tri Thức ném quyển sách chính trị nát bươm lên bàn: "Đi ăn gì ngon đi?"
Tôi liếc đồng hồ, cất sách: "Được."
Vẫn là quán lẩu cũ. Tôi mãn nguyện ăn viên bò cuối cùng. Tạ Tri Thức nhăn mặt: "Ôn Vận, sao cậu ăn được thế?"
"Cần gì cậu phải lo!" Tôi trừng mắt.
Cửa quán mở, một đôi nam nữ bước vào - Lục Thầm và Mẫn Đình Đình. Nhìn thấy tôi ngồi sát cửa, Mẫn Đình Đình quay sang nói: "Anh à, đổi quán khác đi?"
Lục Thầm liếc nhìn chúng tôi, ánh mắt chạm nhau trong giây lát. Tôi quay đi ngay. Nghe thấy Lục Thầm nói: "Không cần, cứ ăn ở đây."
Tôi đứng dậy kéo tay Tạ Tri Thức: "Đi thôi."
"Giỏi lắm, Ôn Vận của chúng ta tiến bộ rồi." Tạ Tri Thức khoác vai tôi. Tôi thản nhiên: "Ý cậu là gì?"
Tạ Tri Thức không trả lời mà hỏi lại: "Ôn Vận, tôi nói thật đấy, tôi thích cậu."
Tôi bật cười trước vẻ nghiêm túc của cậu ta: "Cậu nghĩ tôi có đậu không?"
"Chắc chắn!"
"Thế cậu?"
"Khó nói." Tạ Tri Thức bĩu môi. Tôi búng tay vào trán cậu ta: "Đợi thi xong hẵng tính."
Mấy hôm sau khi thi xong, tôi gặp Lục Thầm ở cổng trường. Tiểu Tiểu nhắn tin bảo tôi đã nhường ngôi vị số 1 bảng xếp hạng "liếm gót" cho Mẫn Đình Đình.
Tôi lướt qua Lục Thầm. Cậu ta nắm tay tôi: "Cậu và Tạ Tri Thức yêu nhau rồi?"
Tôi ngẩng mặt lên: "Liên quan gì đến anh?"
Giọng Lục Thầm đầy van nài: "Chia tay đi."
Tôi cười: "Anh đừng ảo tưởng quá. Tại sao tôi phải chia tay? Tạ Tri Thức điểm nào cũng hơn anh, yêu cậu ấy tôi rất vui."
Ánh mắt Lục Thầm tối sầm, tay buông lỏng. Tôi rút tay về, bỏ đi không ngoảnh lại.
23
Sau kỳ thi là kỳ nghỉ đông cuối cùng của đời sinh viên. Hôm dọn đồ về, Tạ Tri Thức đến giúp. Tiểu Tiểu vừa khóc ôm tôi vừa chỉ huy: "Tớ sẽ nhớ cậu lắm... A, cái kia nữa!"
"Nặng quá!" Tạ Tri Thức gào lên. Cậu ta thuê xe chở đồ tôi về tận nhà.
"Này." Cậu ta thò đầu qua cửa xe: "Không mời tôi vào nhà ăn cơm?"
"Không tiễn!" Tôi vừa dứt lời đã thấy mẹ tươi cười bước xuống cầu thang: "Cháu là bạn Vận hả? Vất vả rồi, vào nhà dùng cơm đi."
"Mẹ, cậu ấy không..."
"Vâng ạ, cảm ơn bác." Tạ Tri Thức ngắt lời. Mẹ vui vẻ quay lên nấu ăn. Tạ Tri Thức nhảy xuống xe xách đồ giúp tôi.
Trong bữa ăn, chú Lục kéo Tạ Tri Thức nói chuyện, mẹ lôi tôi vào bếp: "Con gái, chàng trai đó là bạn trai con à?"
Tôi liếc nhìn Tạ Tri Thức đang nháy mắt với mình, gật đầu ngượng ngùng. Mẹ mừng rỡ định chạy ra nói chuyện. Tôi kéo bà lại: "Mẹ đừng lấy ảnh con ngã nhào ra đất hồi nhỏ cho cậu ấy xem."
Mẹ vỗ tay tôi: "Yên tâm đi."
Lát sau đang rửa bát, tôi nghe tiếng Tạ Tri Thức cười to: "Ôn Vận! Hồi nhỏ cậu ngã lăn quay trông buồn cười thật!"
Tôi giơ tay đầy bọt xà phòng hét: "MẸ ƠI!!!"
Bình luận
Bình luận Facebook