Mười năm sau khi tận thế kết thúc, anh ấy đoàn tụ cùng bạch nguyệt quang của mình.
Anh bắt đầu thăm dò xem tôi có chấp nhận chế độ đa thê được không.
Tôi chăm chăm nhìn anh, cố tìm lại bóng dáng chàng trai năm xưa địu tôi chạy trốn giữa biển x/á/c thây zombie.
Anh mất kiên nhẫn, giọng trầm đe:
"Bây giờ khác xưa rồi, dị nhân đáng được hưởng nhiều đặc quyền hơn."
Anh là dị nhân.
Tôi chỉ là người thường.
Hóa ra chàng trai từng thề dùng năng lực bảo vệ người yếu đuối năm nào đã ch*t tự lúc nào.
Tôi quay lưng bỏ đi.
Anh bảo tôi nhất định sẽ hối h/ận.
Về sau, chúng tôi gặp lại ở tòa án - nơi anh bị xét xử, còn tôi là giám sát viên.
Thế giới này đúng là đã đổi thay, nhưng không phải theo cách anh tưởng.
1
Tống Bá Thừa đưa tôi dự hội dị nhân.
Vừa bước vào, mọi người đồng loạt đứng dậy chào "Chào chị cả".
Thế nhưng khi Lâm Thi Minh xuất hiện, họ lại đồng thanh: "Chào chị hai".
Bầu không khí chợt gượng gạo.
Tôi lặng thinh.
Nụ cười trên mặt Lâm Thi Minh tắt lịm.
Cô nhìn Tống Bá Thừa, liếc tôi, cúi mắt cố nặn ra nụ cười gượng gạo.
"Mọi người đùa thôi, Bạch Ca đừng để bụng. Em với anh Thừa... không có gì đâu."
"Đúng rồi chị cả, bọn em xin tự ph/ạt."
"Nào mọi người nâng ly tạ tội với chị cả đi."
Đám đông nâng ly.
Đột nhiên, Tần Chi hất mạnh ly rư/ợu, giọng châm chọc:
"Giả tạo làm gì cho mệt? Tống Bá Thừa hèn không dám nói, chứ các người sợ gì? Sợ mụ này làm gì?"
"Dù có n/ợ ân tình mấy chục năm cũng trả xong cả rồi. Các người định hèn nhát đến bao giờ?"
"Thẩm Bạch Ca, nói thẳng với bà nhé - nội bộ chúng tôi đã thống nhất."
"Ở đây ai cũng có vài vợ chồng, chỉ mỗi Tống Bá Thừa là dị biệt - chỉ có mình bà."
"Bao năm nay anh ấy vì bà khổ sở chịu đựng, đủ rồi. Bà biết điều thì đừng cản đường..."
"Đủ rồi!" Tống Bá Thừa mặt xám xịt, đ/ập vỡ ly rư/ợu.
"Chuyện của tôi tự tôi giải quyết. Cô không có quyền múa mép."
"Tần Chi, nhớ rõ thân phận của mình!"
"Cút hết đi!"
Mọi người vội vã rời đi.
Tần Chi đạp mạnh cửa, trước khi đi vẫn không quên lạnh lùng nói:
"Thẩm Bạch Ca, hợp thì ở, không hợp thì tự biết đường đi."
"Cút!"
Tống Bá Thừa nổi gi/ận, tất cả đồ sắt trong phòng bay lo/ạn xạ chĩa về phía Tần Chi.
Cô ta khịt mũi bỏ đi.
Căn phòng rộng chỉ còn lại tôi, Tống Bá Thừa và Lâm Thi Minh.
Lâm Thi Minh khẽ nói: "Vậy... em cũng xin phép."
Không ai đáp lời.
Bóng lưng thon thả của cô khuất dần, dáng vẻ tiều tụy khiến người nhìn động lòng.
2
Tống Bá Thừa bực dọc xoa sống mũi.
"Không phải ý anh, bọn họ tự ý làm càn."
Khác gì nhau đâu?
Không ngăn cản tức là mặc nhiên đồng ý.
Anh ta ngại hỏi thẳng tôi, đành dùng cách này để x/é toang lớp vỏ hạnh phúc vợ chồng chúng tôi.
Dù đ/au đớn nhưng ít nhất mọi chuyện đã rõ ràng, đỡ phải đoán già đoán non.
Tôi gật đầu: "Vậy anh tính sao?"
Tống Bá Thừa ôm ch/ặt tôi, úp mặt vào vai.
"Bạch Ca, anh không chịu nổi nữa rồi."
"Vậy đừng cố nữa, ta buông bỏ thôi!"
Tôi vỗ nhẹ lưng anh.
Anh ngẩng lên ngỡ ngàng, mắt lóe lên tia hy vọng.
"Bạch Ca..."
"Chúng ta ly hôn đi."
Ngón tay Tống Bá Thừa siết ch/ặt vai tôi, gương mặt méo mó đầy đe dọa:
"Em vừa nói gì?"
"Ly hôn thôi..."
Vô số vật kim loại vây quanh chĩa thẳng vào tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, lòng quặn lên nỗi đ/au tê tái.
Chàng trai năm xưa địu tôi chạy giữa núi x/á/c, giờ đây dùng chính năng lực ấy nhắm vào tôi.
"Ầm ầm!"
Những mảnh vỡ văng tung tóe quanh người.
Tôi ôm đầu co rúm, bản năng thu mình vào góc tường.
Khi mọi thứ lắng xuống, xung quanh tôi nguyên vẹn, còn cả phòng đã nát tan.
Anh kéo phắt tôi dậy, ghì ch/ặt vào lòng.
"Bạch Ca thấy chưa?"
"Em yếu ớt như đồ sứ, rời anh là em ch*t chắc."
"Thế giới này đã khác xưa rồi, dị nhân xứng đáng nắm quyền sinh sát."
"Trước đây anh quá nuông chiều khiến em ngỗ nghịch."
"Giờ em nên tỉnh ngộ đi."
3
Đây là năm thứ mười sau tận thế.
Zombie biến mất, dị nhân thống trị thế giới.
Quyền lực càng lớn, tham vọng càng cao.
Dạo này xã hội lan truyền tư tưởng: Dị nhân sinh ra đã cao quý, xứng đáng hưởng đặc quyền.
Như được thăng chức nhanh, nắm chức vụ cao, được phân công việc nhàn lương cao.
Hay chế độ đa thê, đa phu.
Ý kiến này vừa đưa ra đã có kẻ ủng hộ, người phản đối.
Tống Bá Thừa vốn giữ trung lập, cho đến khi gặp lại Lâm Thi Minh.
Thực ra ba tuần trước, tôi đã nhận được tin nhắn khiêu khích của cô ta.
Nhưng lúc ấy đang bận nghiên c/ứu, chưa xử lý.
Khi tỉnh táo lại, đã bị Tống Bá Thừa dẫn vào bữa tiệc hồng môn này.
Tôi đoán trước nên không thất vọng, chỉ không tránh khỏi đ/au lòng.
Lúc rời đi, tôi tiều tụy thảm hại.
Lâm Thi Minh đuổi theo, thành khẩn nói:
"Chị Bạch Ca, em thật lòng yêu anh Thừa. Em không tranh giành, chỉ mong cả ba ta chung sống. Em thề sẽ không vượt mặt chị."
Lần cuối tôi nghe lời này là trong phim cổ trang.
Hậu tận thế, thể chất con người tiến hóa, tư duy lại thoái hóa.
Tôi vỗ vai cô ta, chẳng buồn nói gì.
Ch/ửi ư?
Thế giới này có hàng vạn Lâm Thi Minh.
Hẳn các nhà nghiên c/ứu cũng không ngờ: Sau khi đề xuất chế độ đa thê, khảo sát trực tuyến cho thấy gần một nửa phụ nữ tán thành.
Con số này khiến mọi người sửng sốt.
Nhưng là người thường không năng lực, tôi hoàn toàn hiểu được.
Bình luận
Bình luận Facebook