Tìm kiếm gần đây
Trước đây, có lẽ nghe được câu này tôi đã vui mừng khôn xiết.
Lúc đó, tôi khao khát thay thế Khương Duyệt Đình đến nhường nào. Sau khi cãi nhau với Lê Du, tôi cũng từng mơ tưởng rằng sớm muộn gì anh ấy sẽ yêu tôi, quỳ xuống trước mặt tôi khóc lóc ăn năn.
Nhưng giờ khi anh ấy thật sự nói ra, tôi lại chẳng chút vui mừng, trong lòng chỉ còn lại nỗi trống trải chua xót.
Có lẽ... trái tim yêu anh ấy đã ch*t từ lâu trong những đ/au khổ triền miên, chẳng còn bị lay động nữa.
Trong ánh mắt tổn thương của Lê Du, tôi từ từ rút tay ra, khẽ nói:
"Lê Du, rốt cuộc anh yêu em, hay yêu cảm giác không thể có được?
"Phải chăng chỉ những gì không bao giờ có được, trong mắt anh mới là tốt nhất?"
"Không!" Lê Du vội vàng nắm lấy tay tôi, "Nhiễn Nhiễn, anh thật sự thích em, cho anh thêm một cơ hội nữa được không!"
"Cộp!"
Cả hai chúng tôi cùng quay đầu.
Khương Duyệt Đình đang đứng ở cửa, đồ trong tay rơi xuống đất hết.
Cô ấy sững sờ nhìn Lê Du, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Tôi không muốn vướng vào mối qu/an h/ệ rối như tơ vò này nữa, rút tay ra thật mạnh, lướt qua bên cạnh Khương Duyệt Đình, đóng cửa rời đi.
...
Tôi không biết Lê Du và Khương Duyệt Đình cuối cùng giải quyết thế nào, nhưng Khương Duyệt Đình không xa lánh Lê Du mà còn thường xuyên đi theo anh ấy hơn.
Ngược lại, Lê Du thay đổi hẳn sự chiều chuộng trước đây, luôn tỏ ra bực bội với Khương Duyệt Đình.
Mối qu/an h/ệ giữa chúng tôi dường như đảo ngược hoàn toàn.
Vào ngày sinh nhật tôi, Lê Du hẹn tôi đi ăn.
Anh ấy gọi điện: "Anh đang đợi em dưới lầu!"
Tôi không thèm đáp, quay về ký túc xá ngủ.
Mưa đêm cuối thu đến thật bất ngờ, khi ánh chớp lóe ngoài cửa sổ tôi mới phát hiện trời đang mưa to.
Lòng tôi thắt lại, nhưng lại tự an ủi, không thể nào, Lê Du sao có thể đợi tôi lâu thế.
Xưa nay chỉ có tôi đợi anh ấy, chứ chưa từng có anh ấy đợi tôi.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm, đi chân trần ra ban công nhìn xuống.
Gió đêm lùa qua khe cửa, khiến tôi rùng mình vì lạnh.
Ngoài kia mưa xối xả đổ xuống, dưới ánh đèn đường mờ ảo bóng cây lay động, lá rụng đầy đất.
Một bóng đen vẫn đứng im lìm ở đó, không che dù, lặng lẽ trong màn đêm tiêu điều mênh mông.
Bóng dáng ấy quá quen thuộc,
là Lê Du.
Tim tôi đ/au nhói, không rõ cảm giác gì, cắn răng cầm ô chạy xuống.
Quả nhiên, trong cơn mưa như trút nước, Lê Du đứng bên đường, như đã hóa thành bức tượng bất động.
Tôi mở ô chạy tới, đứng trước mặt anh ấy quát: "Anh bị đi/ên rồi à, dạ dày vừa khỏi được mấy ngày lại hành hạ bản thân làm gì?!"
Lê Du cúi đầu, khuôn mặt một nửa chìm trong bóng tối không rõ, nước mưa từ cằm anh ấy không ngừng nhỏ xuống, trông như anh ấy đang khóc.
Thế nhưng anh ấy lại cười, cười rất vui:
"Nhiễn Nhiễn, em vẫn quan tâm đến anh, phải không?"
Tôi không nhịn được nữa, giơ tay t/át mạnh vào mặt anh:
"Anh đừng có giở trò nữa được không?!"
Lê Du bị tôi t/át cho choáng váng, nhưng khi tỉnh lại lại đưa nửa mặt kia tới, anh ấy khẽ nói:
"Đánh đi, Nhiễn Nhiễn, em hả gi/ận chưa? Chưa hả thì đ/á/nh thêm phát nữa đi."
Tôi gi/ật mình trước vẻ đi/ên rồ của anh ấy, rốt cuộc không đ/á/nh nổi nữa, chỉ tóm ch/ặt cổ áo anh ấy nghiến răng:
"Lê Du, rốt cuộc anh muốn gì, chúng ta đã kết thúc rồi, kết thúc rồi!"
Lê Du chớp mắt, nước mưa từ hàng mi dài rủ xuống, như con bướm ướt cánh không bay nổi, nương náu nơi đó thoi thóp.
Anh ấy nhìn tôi chăm chú, giọng đầy đ/au khổ:
"Nhiễn Nhiễn, lúc trước em đợi anh, có phải cũng là cảm giác này không?"
Tôi bỗng sững sờ, những ký ức đã ch*t bỗng trỗi dậy tấn công tôi.
Cảm giác đợi Lê Du, tôi quá quen thuộc.
Vì khi ở bên anh ấy, dường như lúc nào tôi cũng trong trạng thái chờ đợi.
Đôi lúc tôi nghĩ, mình giống như Digimon bị lạc trong thế giới số, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác đợi người định mệnh đến tìm mình.
Tôi đợi anh ấy cùng mình, đợi anh ấy nhớ đến tôi... đợi anh ấy yêu tôi.
Nhưng có lẽ thời gian chờ đợi quá lâu, lâu đến mức tôi đã quá mệt, mệt đến nỗi không muốn đợi nữa.
Lê Du bỗng ôm ch/ặt tôi trong mưa.
Trong màn mưa dày đặc tối tăm, xung quanh chỉ còn tiếng mưa vô tận, ánh đèn đường vàng vọt chiếu sáng những gợn sóng lăn tăn dưới đất.
Lê Du ôm tôi thật ch/ặt, như sợ tôi bỏ chạy mất, giọng anh ấy r/un r/ẩy:
"Anh luôn nhận ra tấm lòng mình quá muộn, Nhiễn Nhiễn, sau này để anh đợi em, được không?"
Lần đầu tiên anh ấy hèn mọn như vậy trước mặt tôi, địa vị chúng tôi dường như đảo ngược, tiếng nấc nghẹn của Lê Du thoáng hiện trong mưa:
"Sau này anh sẽ đợi em, anh sẽ theo đuổi em, anh sẽ yêu em...
"Nhiễn Nhiễn, xin em, đừng bỏ anh."
Giọng anh ấy thảm thương quá, như con chó mất chủ bị bỏ rơi giữa mưa, khẩn khoản c/ầu x/in chủ đừng vứt bỏ nó.
Lẽ ra tôi nên mềm lòng.
Nhưng không hiểu sao, những giọt nước mắt và nỗi đ/au xưa kia lại trào dâng trong lòng tôi.
Những nỗi buồn tủi không biết ngỏ cùng ai, những giọt nước mắt chỉ biết rơi cho riêng mình, những đêm chờ đợi.
Tôi chợt nhớ ra, trận mưa rào như trút nước này, tôi cũng từng trải qua.
Đêm đó Lê Du lên cơn đ/au dạ dày, th/uốc ở nhà hết, tôi lội giữa trời mưa như trút nước đến phòng cấp c/ứu bệ/nh viện m/ua th/uốc cho anh.
Khi trở về, tôi phát hiện anh ấy đang video call với Khương Duyệt Đình.
Anh bảo tôi, ký túc xá Khương Duyệt Đình mất điện, cô ấy sợ tối, phải dỗ cô ấy ngủ.
Lúc đó tôi rất muốn hỏi, vậy còn tôi thì sao, một mình băng qua ngõ hẻm tối om, dầm mưa, bắt taxi vượt nửa thành phố đi m/ua th/uốc cho anh.
Lẽ nào tôi không sợ bóng tối?
Sau này tôi mới hiểu ra, Lê Du không phải không biết những gì tôi hy sinh vì anh.
Chỉ là người anh sủng ái, xưa nay chưa từng là tôi mà thôi.
Chương 8
Chương 19
Chương 16
Chương 19
Chương 10
Chương 8
Chương 7
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook