Bạn cùng phòng tôi là một tiểu thư gia cảnh giàu có, ngay ngày đầu nhập học đã cáo buộc tôi tr/ộm chiếc vòng cổ trị giá mấy chục triệu của cô ta.
Cô ta còn lén đặt một sợi tóc và sợi dây đỏ dưới gối tôi, muốn h/ãm h/ại tôi kết minh hôn với á/c q/uỷ.
Tôi cầm sợi dây đỏ, cười lạnh một tiếng, không trêu ghẹo ai lại đi trêu ghẹo tôi?
Bởi vì tôi chính là Q/uỷ Vương từ Âm giới tới, loại mà á/c q/uỷ nhìn thấy cũng phải dập đầu hai cái rồi mới dám đi.
1
"Hải Tâm Chi Tâm của tôi biến mất rồi!"
Tiếng hét của Hàn Mạc Mạc lập tức thu hút sự chú ý của những người khác trong ký túc xá.
Phương Nặc là người đầu tiên lao tới: "Là chiếc vòng cổ kim cương trị giá mấy chục triệu đó sao?"
"Ừ, chính là chiếc vòng cổ kim cương xanh bố tôi m/ua từ buổi đấu giá, rõ ràng lúc nãy còn để trong túi..."
Hàn Mạc Mạc tiêu xài hoang phí, những người còn lại trong phòng đều muốn nịnh bợ cô ta, liền vội vàng bỏ dở việc đang làm và bắt đầu lục lọi khắp nơi.
Tôi tiếp tục ngồi yên tại chỗ đọc sách.
Bởi vì ngày đầu nhập học, sau khi nhìn thấy mặt tôi vài giây, cô ta đã bắt đầu tìm cách chèn ép tôi.
"Mạc Mạc, có một chỗ chúng ta chưa lục."
Mấy người này tiến lại, định lục túi của tôi.
"Xin lỗi, tôi từ chối."
Nghe tôi nói vậy, Hàn Mạc Mạc và Phương Nặc liếc nhìn nhau.
"An Ly, chúng tôi chỉ xem qua một chút thì có sao đâu, hay là chiếc vòng cổ của tôi chính do cô lấy tr/ộm?"
Hàn Mạc Mạc cười nhạo: "Dù sao chiếc vòng cổ này của tôi cũng đủ để cô làm lụng cả đời rồi."
"Chúng ta đều là bạn cùng phòng, bây giờ cô trả lại tôi cũng sẽ không trách cô đâu."
Cô gái đứng phía sau thì thầm: "An Ly biết đâu thật sự mê muội mà tr/ộm vòng cổ của Hàn Mạc Mạc, bởi nhà cô ta nghèo thế..."
Nghe những lời này, nụ cười của Hàn Mạc Mạc càng tươi hơn, cô ta lợi dụng lúc tôi không để ý, gi/ật lấy túi của tôi.
Rồi tay trực tiếp thọc vào ngăn túi bên trong, tôi cảm thấy có chút không ổn.
Quả nhiên, cô ta tìm thấy chiếc vòng cổ trong túi tôi.
"Hóa ra thật sự là An Ly tr/ộm à, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, chà chà..."
Nhìn thấy ánh mắt đắc thắng trong mắt Hàn Mạc Mạc, tôi chợt hiểu tại sao cô ta lại làm vậy.
Cuộc bình chọn nữ thần học đường sắp diễn ra, số phiếu của cô ta kém tôi một đoạn dài.
Nếu lúc này tôi bị tố cáo vụ tr/ộm cắp x/ấu xa, thì đương nhiên Hàn Mạc Mạc sẽ là người đứng đầu.
Nhưng q/uỷ mới biết được, tôi chẳng muốn làm cái danh hiệu nữ thần học đường này.
Ngay cả chiếc vòng kim cương rá/ch nát trong tay cô ta, trong động phủ của tôi cũng chất đầy.
Tôi khoanh tay nhìn họ: "Vì các người không nghe lời giải thích của tôi, vậy hãy đem thứ này đi giám định đi, xem trên đó có dấu vân tay của tôi không."
Hàn Mạc Mạc cứng người, rõ ràng không ngờ tôi lại nói thế.
Phương Nặc bên cạnh hỏi nhỏ: "Mạc Mạc chúng ta còn đi tìm giáo viên chủ nhiệm không?"
"Muốn đi thì mày tự đi!"
Hàn Mạc Mạc đẩy đứa tay chân này ra, rồi gi/ận dữ liếc tôi một cái rồi đóng sầm cửa bỏ đi.
Phương Nặc đứng nguyên tại chỗ, mái tóc rủ xuống che đi vẻ u ám trên khuôn mặt.
Tôi thì quay về chỗ ngồi tiếp tục đọc tiểu thuyết, phải nói tiểu thuyết nhân gian này vừa ngớ ngẩn vừa gây nghiện.
2
Lý do tôi nhẫn nhịn Hàn Mạc Mạc đến bây giờ hoàn toàn là vì quá nhàm chán.
Mấy trò nhỏ nhặt này còn có thể giúp tôi giải khuây.
Nhưng tôi không ngờ, cô ta lại dùng th/ủ đo/ạn đ/ộc á/c như vậy để h/ãm h/ại tôi.
Sau khi tan học về ký túc xá, vừa lên giường tôi đã cảm nhận được một tia bất thường.
Trong lúc này, Hàn Mạc Mạc hoảng hốt nhìn tôi vài lần, sau đó vội vàng quay mặt đi.
Sắc mặt tôi nghiêm trọng, gi/ật phăng chiếc gối lên!
Chỉ thấy một sợi tóc mảnh và một sợi dây đỏ kỳ quái xuất hiện trên giường tôi.
Tôi cầm lên xem kỹ, trên sợi dây đỏ ghi đầy chữ nhỏ li ti.
Sợi tóc mảnh kia dù có cố thế nào cũng không thể kéo đ/ứt.
Tôi cười lạnh lùng, đây là muốn tôi kết minh hôn đấy!
Gối đầu lên những thứ này đồng nghĩa với việc nhận lễ vật hỏi cưới của á/c q/uỷ, đêm đến á/c q/uỷ sẽ tìm bạn.
Đặt đồ vật về chỗ cũ xong, tôi bình thản nằm xuống.
Tôi muốn biết, Hàn Mạc Mạc học cách th/ủ đo/ạn đ/ộc địa này ở đâu.
Sau khi nhắm mắt, tôi rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh ngày càng thấp.
Một luồng khí âm lãnh quen thuộc dần dâng lên, ý thức tôi tỉnh táo nhưng không thể cử động.
Vài giây sau, luồng khí xung quanh càng lúc càng quen thuộc, tôi thầm ch/ửi trong lòng.
Vãi cả linh h/ồn, hình như tôi về nhà rồi.
Lúc này, giọng q/uỷ âm u vang lên bên tai tôi: "Mở mắt ra nào, khẹc khẹc khẹc."
Giọng nói này cũng quen, hình như đã nghe ở đâu?
Tôi từ từ mở mắt, cười nham hiểm trước khuôn mặt q/uỷ kia: "Chào nhé, Vương Nhị M/a Tử."
Con á/c q/uỷ đang nhe răng gầm gừ lập tức sững sờ.
Nó hét lên một tiếng bay ra xa, r/un r/ẩy chỉ vào tôi.
"Vãi cả linh h/ồn, sao mày lại về đây nữa thế?!!"
3
Tôi tùy ý nhặt quả trong đĩa lễ vật bên cạnh bỏ vào miệng.
Sau đó cười tủm tỉm nhìn đống q/uỷ đang co rúm trước mặt: "Chẳng phải mày muốn kết minh hôn với tao sao?"
Ác q/uỷ trố mắt căng tròn vốn đã lồi ra, đầu lắc như bổ lục lạc.
"Không phải tôi, tôi không dám... cô không được nói bừa thế."
Nghĩ đến những năm tôi bóc l/ột nó dưới Âm phủ, á/c q/uỷ không khỏi run lên: "Ai dám cưới Q/uỷ Vương như cô chứ, hắn không muốn sống nữa à?"
"..."
Tôi không nhịn được lật một bạch nhãn lớn: "Nói đi, rốt cuộc là thế nào, sao mày lại xuất hiện ở đây?"
Vương Nhị M/a Tử nói, nó thấy một lão đạo sĩ chiêu m/ộ á/c q/uỷ kết minh hôn với người, đúng lúc nó đ/ộc thân mấy trăm năm, nhân gian không phải có ngày 520 sao, con q/uỷ đ/ộc thân này cũng muốn hòa nhập.
Ờ, tôi nhìn nửa đầu không nguyên vẹn và cái lưỡi dài lòng thòng bên mép của nó, trầm ngâm vài giây.
"Điều kiện như mày còn sợ không tìm được nửa kia bổ n/ão... à không, nữ q/uỷ ưng ý sao?
"Ngoan, chúng ta không vội."
Nghe vậy, á/c q/uỷ lập tức nở hoa trong lòng, hưng phấn quá, ngón tay rơi mất nửa đ/ốt.
Tôi nhảy xuống khỏi giường hỷ: "Được rồi, tao phải về thôi, bạn cùng phòng thân yêu của tao vẫn đang đợi đây."
Bình luận
Bình luận Facebook