Thây Ma Thích Cắn Học Sinh Ngoan

Chương 2

30/08/2025 12:04

Có lẽ sau này tôi không ch*t vì bị zombie cắn, thì cũng ch*t đói vì không có tiền m/ua cơm.

Ngoài việc ông chủ ki/ếm tiền bẩn, còn có không ít sinh viên làm thêm shipper.

Giao đồ ăn cho các quán vỉa hè này, th/ù lao cũng khá hậu hĩnh.

Tôi hỏi họ sao gan dạ thế?

Họ cười khành khạch: "Không sao, thành tích tôi xếp hạng hơn trăm, thuộc dạng bét bảng, chả sợ."

Cùng là hạng bét, chỉ mỗi tôi run như cầy sấy.

Bởi trước mặt tôi chỉ có một người, còn trước mặt họ là cả trăm người.

Lưu hết số WeChat của chủ quán và shipper, tôi mới yên tâm rời đi.

Nếu sau này Thiệu An bị cắn, những người này chính là ng/uồn sống của tôi.

3

Để "chăm sóc" Thiệu An toàn diện.

Sau khi chuyển hết đồ của hắn, tôi cũng dọn đồ đạc vào phòng thí nghiệm.

Cả hai đứa cùng là mọt phòng, chúng tôi bắt đầu chơi game online.

Ngoài ăn uống vệ sinh, chẳng ai muốn rời khỏi văn phòng.

Ngay cả điều hòa ở đây cũng chạy 24/24.

Vì tòa nhà thí nghiệm hơi hẻo lánh, cách xa các cổng trường.

Nên số người trốn ở đây không nhiều lắm.

Mọi người đều sợ bị "vây thành".

Từ khi có zombie, mẹ tôi ngày nào cũng gọi video cả chục lần.

Sợ tôi lỡ dại mà đi đoong.

"Không sao đâu, hai đứa con suốt ngày dính nhau, hắn mà bị cắn thì con cũng khó thoát."

Mỗi lần tôi nói vậy, ba tôi lại xót xa vô cùng.

Khóc lóc đòi mang cơm đến cho tôi.

Mỗi ngày ba món không trùng lặp.

Vì đường xa, tôi "mượn không đồng" một chiếc xe điện.

Cũng không biết chủ nhân của nó giờ đang cắn ai đâu nhỉ?

Cứ coi như họ làm việc thiện vậy.

Đi về nhiều lần, cảnh m/áu me trên đường tôi cũng xem như không thấy.

Đặc biệt có con zombie để ý tôi.

Ngày ngày chặn ở cửa tòa nhà chờ tôi ra, tôi đi đâu nó theo đó.

Nhưng nó không thể cắn tôi.

Tôi dắt nó đi dạo như chó mỗi ngày.

Ba tôi trông thấy h/ồn bay phách lạc, ngược lại em gái tôi mắt sáng rực:

"Chà chị! Đây là zombie sao? Chị gh/ê quá! Nó không cắn chị."

"Đương nhiên, chị gái mày là ai?".

Tự sướng xong, tôi lại phóng xe điện về.

Zombie thấy tôi sắp vào nhà, vội chạy theo định lẻn vào.

Tôi đ/á cho một phát, nó bay xa lắc.

Đôi mắt đục ngầu của nó bỗng hiện lên chút tình cảm.

Như thể đang khóc.

Thế là tôi lại nổi m/áu nghịch dại.

Cúi sát mặt nó, tôi hỏi khích:

"Khóc hả? Thật hả? Giả đúng không?"

Đang chọc cho vui thì chuông Thiệu An réo ầm ĩ.

Hắn đang dùng camera quan sát cửa:

"Dẫn nó vào đây, bắt lại nghiên c/ứu."

"Đại ca tỉnh chưa đấy? Nghiên c/ứu zombie, muốn ch*t sớm à?"

"Em muốn sống thế này mãi sao?"

Thôi, hắn thuyết phục được tôi rồi.

Để an toàn, tôi đi mượn cây chống bạo động.

Ít nhất lúc mất kiểm soát, còn kéo dài thời gian cho Thiệu An chạy.

Thấy tôi không ngăn nó vào, zombie cũng nín khóc.

Hớn hở theo tôi vào nhà.

Giá biết mình bị bắt làm vật thí nghiệm, chắc nó thà khóc ngoài kia.

Tôi đeo mặt nạ phòng đ/ộc, dẫn zombie vào buồng kính.

Kính ở đây là loại chống đạn, zombie không phá nổi.

Vừa đóng cửa, tôi giơ tay OK trước tấm kính tối om.

Thiệu An tắt đèn từ phòng điều khiển.

Căn phòng chìm trong bóng tối, nhưng zombie vẫn vật vã dữ dội hơn.

Hóa ra bóng tối không làm chúng ngủ.

Một lúc sau, đèn bật sáng cùng tiếng xì khí gas.

Zombie cứng đờ, đổ vật xuống sàn.

Tôi lấy kim rút hai lọ m/áu rồi rời phòng.

Ngồi cạnh thứ này vẫn hơi sợ.

Thiệu An cầm lọ m/áu, quên cả ăn vội đi xét nghiệm.

Bỗng thấy hợp ngành quá.

Hóa ra kỹ thuật gen ứng dụng vào đây sao?

Trời cho mình cơ hội ki/ếm cơm?

Nên cảm tạ hay h/oảng s/ợ đây?

4

Trong lúc tôi thong thả ăn cơm xem phim, Thiệu An đã cho mẫu m/áu vào máy ly tâm.

Chỉ chờ kết quả.

"Ba em nấu ăn ngon thật."

Hắn vừa ăn vội vừa khen.

Hắn ăn không xem TV cũng chẳng nói chuyện, chỉ chăm chú đ/á/nh chén.

Ngồi ăn cùng hắn, bỗng thấy thèm ăn hơn hẳn.

Hơn nữa, con zombie trong phòng đã tỉnh, đang đ/ập tường đôm đốp.

Tôi không nghe thấy tiếng, như đang xem kịch c/âm.

"Th/uốc mê với chúng hình như không hiệu quả lắm."

Tôi liếc đồng hồ.

"Nó chỉ ngủ nửa tiếng, anh dùng liều bao nhiêu?"

"Đủ cho cả lớp ngủ một ngày."

"Ch*t thật."

M/áu chúng dày thế này thì chỉ có nước xếp hàng đi ngủ.

Thiệu An cười khẽ trước vẻ tuyệt vọng của tôi:

"Đừng giả bộ, cô gái hiếu thắng. Tôi biết rõ em lén lút học bao nhiêu."

"Có đâu?"

"Hừm, đúng kiểu người vừa than đề khó vừa được trăm điểm."

Sao... hắn hiểu tôi thế nhỉ?

Chiều đến, hai đứa cặm cụi phân tích hai lọ m/áu.

Cuối cùng tìm ra đoạn gen đột biến.

Trong cơ thể nó có tế bào đang tiêu diệt tế bào bình thường.

Đây chính là mầm bệ/nh.

"Vậy đây là zombie chưa biến hoàn toàn, vẫn còn tế bào thường."

"Xem ra virus lây không quá nhanh. Tôi theo dõi nó ba ngày rồi."

"Nhưng triệu chứng rất nhanh. Bị cắn vẫn có ý thức, nhưng cơ thể lại bắt chước hành vi cắn người."

Bàn luận mãi, chúng tôi còn gọi video cho giáo sư.

Thấy hai đứa vẫn miệt mài làm thí nghiệm, thầy mỉm cười mãn nguyện.

Danh sách chương

4 chương
06/06/2025 02:34
0
06/06/2025 02:34
0
30/08/2025 12:04
0
30/08/2025 12:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu