Ngày sách thành con thật của đình Tống, co r/un r/ẩy.
【Em thích đ/ập con cái, không?】
Mẹ đang an ủi con giả, đờ ra.
【Ánh bố quấn quýt thế, học à?】
Người bố ngồi ở vị chủ tọa hoảng hốt.
【Em chỉ một phút? Thứ gì chỉ một phút vậy?】
Anh xám xịt.
Tôi cuồ/ng lẩm bẩm đầu, tất cả mọi phòng đều biến sắc.
Còn tôi, cười.
1
Ngày được nhận gia, con Nhu tỏ ra cùng nhiệt tình.
Cô nắm khóc lóc: "Em xin lỗi chị, đều lỗi của em, chiếm mất vị của chị suốt bao năm khiến chị phải sở."
"Chị tâm, chị! Chỉ cần chị vui, bảo làm gì cũng được!"
Nhìn Nhu ngoan ngoãn xót xa chạy an ủi.
Nhưng trước Nhu hoàn phải thế.
Cô lợi lúc bố ý với rằng nên này.
Bởi kẻ cuồ/ng bạo hành em, nhỏ lớn.
Cô còn việc đi lạc do bố cố ý làm mất, vì ông thích tôi.
Cô còn bảo kẻ bi/ến thích ý đồ bất chính với mình...
"Chúc chị sống đình này."
Tống Nhu với vẻ giác ngộ chúc phúc tôi, vờ nhưng lòng lạnh.
Nếu phải sách, đã suýt tin rồi.
Trong tác, Nhu chính dùng cách này ly gián chủ với đình ruột.
Bố ruột của chủ cưng chiều con Nhu hết mực, ưa chủ vì cho rằng lớn lên môi thô lỗ cỏi.
Anh chủ cũng gh/ét việc giành của Nhu.
Thêm vào chủ của Nhu hù dọa nên xa lánh nhà, khiến đình càng gh/ét.
Đến chủ Nhu thuê kẻ làm ch*t, một ai đứng ra bảo vệ.
Kết cục câu chuyện, Nhu vừa quyến rũ vừa leo lên giường bố đẻ, nắm trọn và sống hạnh phúc.
Nhưng lúc này, đã trước cốt truyện, mỉm khích.
【Em thích ng/ược đ/ãi con cái, không?】
【Bao năm m/ắng, chịu đủ tủi muốn nữa.】
Tay đang vỗ Nhu đơ cứng.
Tống Nhu nhận ra, khóe miệng giương lên đầy đắc ý.
Đúng đều nghe được nội tâm Nhưng rằng ngoài ra, những khác cũng đều nghe thấy.
Tống Nhu tưởng kế ly gián đã hiệu quả, trước vẫn bộ ngoan hiền kéo tôi:
"Chị ơi, chị đã chuẩn phòng thật kỹ, đồ đạc hàng nhất!"
Tôi ngoan ngoãn Nhu đi xem phòng.
Vừa vào phòng, ruột liền xông vào.
Anh Nhu ra lưng, lạnh cảnh tôi: "Mọi thứ này đều của Nhu! Đừng tưởng đây thể cư/ớp đồ của ấy!"
Tôi cổ gật lia lịa.
【Đây chính Nhu chỉ một phút à? Thứ gì chỉ một phút nhỉ? Muốn hỏi quá.】
【Thôi hỏi nữa, Nhu bảo hắn bi/ến th/ái lắm, thích ý đồ với đ/áng s/ợ quá!】
Trong lòng càng sợ gia, Nhu càng đắc ý.
Cô nũng nịu nắm Lịch gọi "anh Lịch mày ngạc.
2
Đến giờ chúng xuống lầu đi làm về.
Vừa phụ, Nhu thường lệ chạy đón.
Cô nhiệt tình cởi cà vạt, giúp cởi áo khoác, thể cố ý cọ xát vào cánh phụ.
【Ái chà, và bố quá nhỉ? Nhưng dù ruột thịt thế cũng kỳ, huống chi cùng m/áu mủ...】
Cả Nhu và đều cứng đờ.
Tống Nhu đỏ ửng, ngoảnh lại liếc nhẹ ra xa.
Hai đứng đen gỗ mun.
Tôi vờ gì, r/un r/ẩy chào phụ.
Tống tỏ ra hờ hững với con ruột mới về, gật qua rồi ngồi vào ăn.
Sau bữa Nhu mang chậu nước rửa cho phụ.
Đây việc làm hàng ngày thể hiếu thảo, khiến luôn khoe con ngoan.
Tống Nhu phụ, nhẹ nhàng rửa. thư giãn sofa.
Tống mang hoa quả lúc Nhu đang từ vuốt lên phụ, thầm nghĩ:
【Ánh bố quyến luyến thế, học à? Nhưng bằng duyên.】
【Tóc trước hơi rối rối. C/ắt đi đẹp hơn.】
Tống Nhu vừa rửa vừa đưa sửa lại tóc mái.
"Tống Nhu! Mày đang làm cái gì thế?"
Tiếng gầm của vang lên.
Bình luận
Bình luận Facebook