Trong điện không khí càng thêm ngột ngạt, Quốc sư đã tới.
Quốc sư tiếp nhận Hoàng Ngọc, đưa sát dưới mắt xem xét đi xem xét lại.
Sau đó lại nhắm mắt, trong miệng lẩm bẩm niệm chú.
Bỗng nhiên mở mắt, như bị Hoàng Ngọc bỏng tay, ném mạnh ngọc vào khay đựng.
Rắc!
Một tiếng.
Hoàng Ngọc vỡ tan.
Quốc sư hồi báo:
"Hoàng Nữ không được như ý, ngọc này bèn bắt đầu có vết rạn, vốn Hoàng Ngọc sắp vỡ...
"Nhưng gần đây Thái hậu hồi cung, khiến Hoàng Nữ này mượn được vận Phượng, lại có vận thế nhất phi trùng thiên này.
"Vừa rồi thần dùng long khí của Hoàng thượng u/y hi*p, mới đ/è được thiên mệnh xuống lần nữa."
Lời vừa dứt, mọi người đều hít một hơi lạnh.
Nụ cười trên mặt Thái hậu dần dần tắt đi, dù cử chỉ bà bình tĩnh, nhưng uy áp toát ra khắp người đã biểu lộ thái độ của bà.
Thái hậu lúc trẻ vốn thích lễ Phật, nay tuy không mê tiên thuật như Hoàng thượng.
Nhưng nghe những lời này, vẫn sinh lòng kiêng dè.
Ta buông khăn tay đang lau khóe miệng xuống.
"Chi bằng như thế này, chị Thuần Phi cùng thần thiếp, cấm túc một năm, dạy dỗ công chúa cho tốt.
"Khai cành nảy nhánh, còn có các muội muội khác."
Hoàng thượng không nghĩ ngợi gật đầu.
Diễn biến này không ai ngờ tới.
Ta cùng Thuần Phi đồng thời bị cấm túc một năm, các tần phi bị lạnh nhạt đều sửng sốt.
Một năm cấm túc thoáng chốc đã qua, trong thời gian này Lý mỹ nhân vì hạ sinh tiểu công chúa được tấn lên ngôi phi.
Các tần phi còn lại dù có được ân sủng, cũng không dậy sóng gì.
Khiến đến cuối năm sau, Thái hậu thất vọng lại từ nhà mẹ đón một mỹ nhân, đưa vào hậu cung.
Chỉ có điều mỹ nhân kia không ra gì, ngoài hai lần được sủng hạnh khi mới vào cung.
Hoàng thượng không hề lật thẻ bài của nàng nữa.
Hai năm này, ta dành nhiều tâm tư hơn cho Tiêu Thừa Hựu.
Quả đúng như lời đại phu dân gian nói, cậu ta chỉ là phản ứng chậm chạp.
Nếu kiên nhẫn dạy dỗ, quyết không làm nh/ục hoàng gia.
Ta bèn dựa vào ký ức tiền kiếp, tạo dựng cậu thành thần tử có năng lực dự tri.
Hoàng thượng nhân đó thường đến cung của ta.
Nói lại về phía Thuần Phi, sự thông minh của công chúa đời này toàn dùng vào cầm kỳ thi họa.
Nghe nói mấy hôm trước còn tự tay thêu túi gấm dâng Hoàng thượng.
Hoàng thượng đeo qua loa, rồi không biết vứt nơi đâu.
Những ngày yên ả trôi qua rất nhanh, Tiêu Thừa Hựu cũng đến tuổi vào Thái Học.
Từ mấy năm trước, ta đã viết thư về, ở nhà mẹ lựa chọn bạn đọc cho cậu.
Có thể tầm thường, nhưng nhất định phải lanh lợi.
Còn công chúa không được phép vào Thái Học, chỉ có nữ quan ngày ngày dạy nàng học "Nữ Giới".
Bề ngoài xem ra không sao, nhưng ta biết Thuần Phi vẫn mưu tính dựa vào công chúa tranh sủng.
Vào Thái Học, học lục nghệ của quân tử.
Ngoài dự liệu của ta, Tiêu Thừa Hựu học kỵ xạ còn khá tốt.
Hoàng thượng biết tin này cũng rất kích động, quyết định quan sát lần khảo thí kỵ xạ đầu tiên.
Tiêu Thừa Hựu xếp cuối cùng lên trường, những đệ tử thế gia phía trước không hề buông lỏng.
Bởi Hoàng thượng thân lâm, ai chẳng muốn được lời khen của ngài!
Chẳng mấy chốc đã đến người áp chót.
Tiểu tử này, dáng người có vẻ g/ầy yếu.
Cúi đầu, cổ áo dựng cao, mặt mũi không rõ ràng.
Thoăn thoắt trèo lên ngựa, rồi thúc ngựa phi nước đại.
Khi tới gần bia, nhanh tay rút một mũi tên dài.
Gắn tên, móc dây, giương cung, động tác đẹp mắt một mạch.
"Hay!"
Phía dưới có người không nhịn được khen một tiếng.
Hoàng thượng cũng gật đầu rất hài lòng.
Nhưng ta lại nhếch mép, không tài nào cười nổi.
Ta nhận ra rồi, đây nào phải tiểu tử, rõ ràng là Tiêu Thừa Phượng!
Tiền kiếp, nàng biểu diễn một trận kỵ xạ bịt mắt, giành vị trí nhất áp đảo.
Đời này độ chính x/á/c động tác vẫn rất cao, nhưng trình độ nàng vừa thể hiện, Tiêu Thừa Hựu cũng có thể đạt được!
Nếu chỉ như thế, Thuần Phi hẳn không liều lĩnh để nàng vào Thái Học biểu diễn.
Thuần Phi ắt còn có chiêu khác!
Tiêu Thừa Phượng nhảy xuống ngựa, đặt cung tên trong tay trở lại giá binh khí.
Ngay lúc này, thanh bảo ki/ếm khai quốc đứng giữa sân bỗng vô cớ rung lên kêu vang.
Hoàng thượng sắc mặt đại biến, đứng phắt dậy.
"Keng! Keng! Keng..."
Tiếng ki/ếm kêu càng thêm dữ dội, tựa hồ sắp thoát khỏi tầm kiểm soát, xông thẳng lên trời cao.
Thế mà khoảnh khắc sau, chính là Tiêu Thừa Phượng đặt tay lên vỏ ki/ếm!
Sự rung động lập tức biến mất, như thể thanh ki/ếm này đã bị Tiêu Thừa Phượng thuần phục.
Ánh nắng rải lên thân ki/ếm, ánh vàng chói lọi.
Trong đám đông phía dưới, có người hô lên.
"Cung chúc Hoàng thượng lại được danh tướng, định cương khai quốc, bình thiên hạ!"
Những người khác đồng loạt quỳ xuống hô theo.
"Bình thiên hạ! Bình thiên hạ!"
Hoàng thượng vui mừng hớn hở, vung tay lớn.
"Tiểu tử mau lên đây, để trẫm xem cho rõ."
Tiêu Thừa Phượng rút tay khỏi bảo ki/ếm khai quốc, nhanh bước lên trước hành lễ.
"Nhi thần Tiêu Thừa Phượng, bái kiến phụ hoàng."
Khi nhìn rõ Tiêu Thừa Phượng, nụ cười của Hoàng thượng đông cứng trên mặt.
"Sao lại là ngươi!"
Thuần Phi từ đâu nhảy ra, ba bước làm hai bước lên tạ tội.
"Đều là lỗi của thần thiếp, Phượng nhi từ nhỏ đã thích những thứ này, lại có thiên phú võ học.
"Thần thiếp không nỡ thấy lương tài không được toại chí, biết đâu... Phượng nhi sinh ra chính là để thay Hoàng thượng khai quốc, thống nhất thiên hạ?"
Thuần Phi nói đến đây, giọng lại trầm xuống, nhưng ánh mắt chằm chằm Hoàng thượng không rời.
"Thần thiếp mới lén cầu người, để Phượng nhi thỉnh thoảng đến hiệu trường tập luyện."
Biểu cảm Hoàng thượng hơi buông lỏng, bắt đầu suy nghĩ lời của Thuần Phi.
Tiêu Thừa Phượng cúi đầu hành lễ: "Nhi thần nguyện chinh chiến thiên hạ, vì phụ hoàng chia lo!"
Nếu không phải ta tiền kiếp từng nuôi dưỡng Tiêu Thừa Phượng, lúc này chỉ sợ cũng bị bộ dạng này của nàng lừa gạt.
Huống chi đời này, Tiêu Thừa Phượng bị giam cầm trong cung.
Học cầm kỳ thi họa, đọc "Nữ Giới".
Khổ luyện võ, nàng sợ không chịu nổi!
Nghĩ đến đây, ta bèn giả bộ kiêng dè lên tiếng.
"Công chúa rốt cuộc là nữ nhi, sau này vào doanh trại có lẽ không tiện?
"Lại nữ nhi mềm yếu, dù có thiên phú, cũng khó sánh bằng nam tử chứ?"
Ta vừa dứt lời, Thuần Phi đã trừng mắt á/c đ/ộc nhìn ta.
Bình luận
Bình luận Facebook