Tìm kiếm gần đây
Có lẽ là, trong cuộc đời bằng phẳng của anh ấy, không ai từng đối xử với anh như vậy.
"Còn nữa," tôi bình thản nói, "đây là bạn trai tôi. Mong anh sau này đừng quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Chu Mộc Bạch đặt tay lên vai tôi, thân hình Vinh Gia Ngôn bỗng chao đảo.
Tôi và Chu Mộc Bạch cùng bước vào trường.
"Cảm ơn anh nhé." Tôi nói với Chu Mộc Bạch dưới tòa ký túc xá.
"Không sao, lần sau nếu anh ta còn đến quấy rầy em, em cứ gọi điện cho anh." Vừa nói, chúng tôi vừa trao đổi số liên lạc.
Khi tôi về đến ký túc, bật đèn, nhìn từ ban công xuống dưới, Chu Mộc Bạch vẫn đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn lên, rồi chậm rãi bước đi.
Những ngày tiếp theo, tôi không ra ngoài, chỉ ở trong ký túc, cuộn mình trong chăn đọc sách, đói thì ăn mì gói và bánh mì.
11.
Năm học mới bắt đầu, tôi thử viết luận văn học thuật, biên soạn tác phẩm chuyên ngành.
Rất khó, nhưng tôi cảm thấy vui, đó là một niềm vui bình yên. Mỗi ngày tôi đọc sách tra c/ứu tài liệu, vắt óc suy nghĩ cho một vấn đề.
Có một hôm, trước khi ngủ, tôi tự hỏi bản thân, trong ký ức dường như có một người, người đó tên gì, mặt mũi ra sao, nhưng rồi tôi không thể nhớ ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần gặp lại Chu Mộc Bạch là trong phòng bệ/nh của vị giáo sư già, bà bất ngờ ngất xỉu trong giờ học, chúng tôi luống cuống đưa bà vào bệ/nh viện.
Chu Mộc Bạch vội vã đến nơi.
Tôi tưởng vào thời điểm này, anh đã đến thành phố S rồi.
Anh vẫn chưa đi thành phố S, không lâu sau, tôi nhận được điện thoại của anh, bảo hoa anh đào ở Ngọc Uyên Đàm đã nở, hỏi tôi có muốn cùng đi ngắm không.
Tôi do dự một chút, rồi đồng ý.
Thực ra tôi cũng đã xem tin tức liên quan đến Vinh Gia Ngôn, anh ta mở chi nhánh công ty ở thành phố B, trước cổng trường lúc nào cũng đỗ xe của anh ta.
Hình ảnh anh ta đứng trước xe nhìn về phía trường được đăng lên diễn đàn, anh ta đẹp trai, lại lái xe sang, đương nhiên thu hút sự chú ý.
Tuy nhiên, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.
Không bao lâu sau, Chu Mộc Bạch ngỏ lời muốn hẹn hò, tôi đồng ý.
Tôi không biết trái tim khô cằn của mình còn bao nhiêu tình cảm để yêu, nhưng tôi cần phải tiến về phía trước.
Và tôi chọn tin tưởng Chu Mộc Bạch, bởi vì kiếp trước anh đã dành cho Tuyên Tuyên sự kiên nhẫn và tình yêu vô hạn.
Khi chúng tôi tay trong tay xuất hiện trong tầm mắt của Vinh Gia Ngôn, đôi mắt anh ta như bị kim châm, vội vã hít một hơi th/uốc, rồi lái xe bỏ đi.
12.
Lý Tĩnh đến tìm tôi lúc tôi vừa ra khỏi thư viện, chuẩn bị đi ăn trưa.
Cô ta bảo tôi, Vinh Gia Ngôn bị t/ai n/ạn xe, tỉnh dậy không nói năng gì, hy vọng tôi đến thăm anh ta.
Tôi nhìn cô gái trước mặt, châm chọc: "Khỏi cần diễn trò trước mặt tôi, cô cứ về nói thẳng, dù anh ta có ch*t, tôi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn."
Lý Tĩnh gi/ận dữ nhìn tôi, "Thật không hiểu nổi, Gia Ngôn sao lại thích một người phụ nữ sắt đ/á như cô?!"
"Hừ, thế bây giờ cô đã ngồi vào vị trí bà Vinh chưa?"
Quả nhiên mặt cô ta tái mét, nghiến răng bỏ đi.
Bố tìm đến tôi, đầu tiên quát m/ắng ầm ĩ về tội bất hiếu của tôi, rồi lại khuyên nhủ thiết tha mong tôi làm hòa với Vinh Gia Ngôn. Nhà họ Vinh chỉ có mỗi Vinh Gia Ngôn là con trai, phía trên anh ta còn hai chị gái đều đã xuất giá, tương lai tài sản nhà họ Vinh chắc chắn sẽ thuộc về anh ta hết. Đây là chủ đề chính mà bố nói với tôi sau gần một năm không gặp.
"Con đã kết hôn rồi." Tôi lạnh lùng đáp.
Bố trợn mắt kinh ngạc, cái t/át lại giáng xuống mặt tôi, "Đi ly hôn ngay! Lập tức! Chuyện này, không được tiết lộ."
Tôi sửng sốt trước sự kiểm soát của ông với mình, tại sao ông lại tự tin như vậy, nghĩ rằng tôi sẽ để mặc ông sắp đặt?
"Vâng." Cuối cùng, tôi nói.
Ông thở phào nhẹ nhõm, bảo tôi: "Hiện giờ kinh tế nhà không khá lắm, việc xây dựng khu chung cư không thuận lợi, con kết hôn với Gia Ngôn, bố mới dễ mở lời hỏi nhà họ mượn tiền."
Tôi khẽ mỉm cười.
Lúc Chu Mộc Bạch thay đồ bước ra, tôi đang đợi anh trước cửa phòng làm việc, trong điện thoại là tin nhắn của anh, nói tối nay anh có thể nấu sườn xào chua ngọt.
Gặp tôi, anh rất bất ngờ, hôn tôi một cái.
Trên xe, tôi lấy ra chiếc nhẫn, vừa m/ua ở trung tâm thương mại.
Anh im lặng một lát, "Anh tưởng chuyện này, đáng lẽ nên để đàn ông làm."
"Đây là từ chối khéo?"
"Không, là bất ngờ."
Tối hôm đó, tôi không rời khỏi căn nhà gần bệ/nh viện của anh.
Hôm sau, chúng tôi đến cục dân sự, làm thủ tục đăng ký kết hôn.
Anh đến trường giúp tôi thu dọn một ít hành lý, tôi chuyển đến nhà anh ở.
Suốt đường chúng tôi nói cười rôm rả, niềm vui của một cặp vợ chồng mới cưới.
13.
Bố mẹ Chu Mộc Bạch rất vui, sau khi bàn bạc, quyết định tổ chức một đám cưới nhỏ, đông người phiền phức lại mệt.
Thỉnh thoảng chúng tôi cũng ở lại nhà vị giáo sư già. Trong phòng ngủ của Chu Mộc Bạch, có đủ loại ảnh từ nhỏ đến lớn của anh, tôi bất ngờ phát hiện trong đám ảnh ấy có tấm chụp chung của tôi và anh.
"Hóa ra chúng ta quen nhau?" Tôi ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Hình ảnh tôi trong bức ảnh, có vẻ là lúc học cấp ba.
Anh ôm tôi từ phía sau, nhìn tấm ảnh trong tay tôi, cười nói: "Lần nào gặp nhau, em cũng đang khóc. Đúng là cô bé hay khóc nhè."
Thảo nào lúc đó anh phải thở dài! Hóa ra anh đã nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên!
Anh xoay người tôi lại, đối diện với tôi, áp trán vào trán tôi nói: "Cuộc đời trước đây của em, anh không tham gia được, nhưng cuộc đời sau này, đều do anh đảm nhận. Nước mắt của vợ, là thất bại của chồng, phu nhân họ Chu, anh không muốn trở thành một người chồng thất bại đâu." Tôi tươi cười hôn nhẹ vào khóe miệng anh.
Nước mắt của vợ, là thất bại của chồng.
Nước mắt của con gái, chính là thất bại của người cha.
Mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, vì chọn ngành học, bố muốn một lần nữa phát huy sự đ/ộc đoán gia trưởng của mình, còn tôi kiên quyết không chịu khuất phục, ông lại đ/á/nh tôi.
Hồi nhỏ, bố đ/á/nh mẹ, tôi chạy đến ôm mẹ, kết quả bị ông t/át một cái đến đi/ếc một bên tai.
Tôi nhớ lại mối h/ận từ nhỏ đến lớn, bèn bỏ nhà ra đi.
Lúc đó Vinh Gia Ngôn đã sang Pháp, trong cơn nóng gi/ận, tôi liền đến tìm anh ta trước.
Kết quả tôi làm mất điện thoại và ví tiền, lại không biết tiếng Pháp, lần đầu đi xa gặp phải chuyện như vậy, tôi hoảng lo/ạn cầu c/ứu, vừa hay nhìn thấy một người Trung Quốc, người đó chính là Chu Mộc Bạch.
Chương 10
Chương 17
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook