Anh ấy chụp vô số bức ảnh tôi cười tươi.
Một lần, anh hỏi: 'Sao mỗi lần đi chơi, em đều vui đến thế?'
Tôi cười đáp: 'Vì anh không đ/á/nh em.'
Anh sững người, ánh mắt xoáy vào tôi.
Tôi vô thức kéo váy ngắn xuống. Dù chiếc váy đã che kín vết s/ẹo chị để lại.
Anh nhận ra cử chỉ ấy, thì thầm: 'Sẽ không nữa.'
'Không gì nữa?'
'Có anh ở đây, những chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.'
05
Anh ngỡ kẻ bạo hành là cha tôi. Thế là anh đón tôi về nhà mình.
Những ngày ấy là quãng thời gian đẹp nhất đời tôi. Sáng thức dậy bằng giọng anh gọi, ăn sáng anh nấu, để anh nghịch tóc, ngắm anh đẹp trai bước ra cửa rồi ngồi đợi anh về.
Tôi chìm đắm trong hạnh phúc không dám mơ trước đây, không muốn tỉnh giấc. Chỉ có những cuộc gọi lắt nhắt từ chị gái kéo tôi về thực tại.
Tôi không nghe máy, không trả lời tin nhắn, phớt lờ những lời thoại ch/ửi rủa. Ngày nào cũng xóa hết dấu vết của chị, tự lừa mình đã thoát khỏi 'thế giới cũ'.
Rồi một ngày, số lạ gọi đến. Tôi bắt máy. Bên kia im lặng hồi lâu.
Tôi biết chuyện chẳng lành. Khẽ hỏi: 'Chị đó à?'
Giọng khàn đặc vang lên: 'Em... rất thích hắn ta à?'
06
Hôm ấy Trương Tử Tuấn bận giải quyết công việc gia đình, phải hôm sau mới về. Tôi ở một mình trong biệt thự.
Giữa đêm khuya, đang tắm ở phòng tắm tầng hai thì nghe tiếng cửa mở. Tưởng anh về sớm, tôi tắt vòi hoa sen định gọi.
Nhưng rồi nhận ra bất thường. Tiếng giày cao gót lách cách dưới nhà. Đột nhiên, tất cả đèn tắt phụt.
Tôi suýt hét lên nhưng kịp bịt miệng. Biết ngay là chị. Chị vẫn hay c/ắt cầu d/ao điện khi nh/ốt tôi hồi nhỏ.
Co ro trong phòng tắm lạnh ngắt. Không ngờ chị tìm được tới đây, không biết chị sẽ làm gì.
07
Tiếng giày gót nhọn lộc cộc dưới nhà, điểm xuyết giọng nói ru ngủ: 'Tiếu Tiếu... Ra đi em, chị thấy em rồi.'
Giọng nhỏ mà như lưỡi d/ao lạnh gáy. Chợt nhận ra: Dù đột nhập được, chị không rõ bố cửa nhà này. Chị không biết tôi ở phòng ngủ tầng hai.
Quấn khăn tắm, tôi bò ra phòng phụ, chui xuống gầm giường. Nếu chị lên tầng sẽ bị hơi nước tắm dẫn vào phòng chính, lúc đó mình có thể trốn xuống.
Nhưng tiếng giày dừng ngay chân cầu thang. Chị đang phân vân. Bỗng lóe lên ý nghĩ k/inh h/oàng: Không nghe tiếng giày không có nghĩa là chị không di chuyển. Chị đã cởi giày!
Một luồng đèn pin chói xuyên qua gầm giường. 'Tiếu Tiếu.'
Trong vệt sáng là khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười quái dị: 'Lại bị chị tìm thấy rồi nhé.'
08
Tỉnh dậy trong tư thế tr/eo c/ổ tay dưới tầng hầm. Suốt mười mấy tiếng, tôi không rời góc tường đó. Ăn đồ chị m/ua, dùng thau nước chị đ/á tới, ngay cả quần cũng phải nhờ chị cởi.
Chị m/ắng nhiếc tơi bời: 'Quen bị trói thế này rồi đúng không?', 'Sống ảo chụp hình khổ hạnh cho đàn ông xem!', những câu ch/ửi dần thành cái t/át. Tôi cắn răng chịu đựng, biết nỗi đ/au sẽ kí/ch th/ích chị. Trong lòng vẫn tin Trương Tử Tuấn sẽ về c/ứu mình.
Anh đã hứa: 'Có anh ở đây, sẽ không có chuyện đó nữa.'
Hơn 20 tiếng trôi qua. Anh có sốt ruột khi không gọi được cho em không?
09
Cuối cùng, đúng 5h chiều 27/9 - giờ hẹn về của Trương Tử Tuấn - tiếng cửa sắt động lại. Chị đang ở phòng khách...
Bình luận
Bình luận Facebook