Nhưng tôi giống như con th/iêu thân lao vào ngọn lửa, từ giây phút đầu tiên gặp anh, tôi đã biết mình không thể thoát ra được.
Tôi gặp Tống Đại Nham vào năm thứ hai đại học. Trước đó tôi chỉ nghe danh anh - nhân vật nổi tiếng trường A với vẻ ngoài điển trai và phong thái phóng khoáng khiến bao nữ sinh say đắm. Người ta đồn anh thay bạn gái như thay áo, nhưng cuối cùng tôi lại trở thành người ở lại lâu nhất. Suy đi tính lại, có lẽ đó là do số mệnh.
Số mệnh khiến anh gặp tôi vào lúc khó khăn nhất đời. Số mệnh khiến anh tạm gác lại tính ham chơi. Số mệnh khiến trong khoảng thời gian ấy, anh không gặp ai ngốc nghếch chăm sóc anh như tôi.
Thế là tôi trở thành bạn gái anh, mối tình kéo dài bảy năm với vô số lần chia tay rồi tái hợp, khiến bạn bè hai bên đều sửng sốt.
Như lời một người bạn của anh: 'Hai người hoàn toàn khác biệt'.
Tôi là người sống có mục tiêu, học lực xuất sắc, mọi bước đi đều được lên kế hoạch tỉ mỉ. Anh thì khác - sống tùy hứng, chẳng quan tâm điều gì, dạo chơi giữa rừng hoa tình ái mà chẳng lưu luyến bông nào.
À không, có một lần ngoại lệ.
Khi gặp tôi, anh vừa chia tay mối tình trước. Dù sau này tôi và Tống Đại Nham bên nhau bảy năm, nhưng Cố San San là người cũ duy nhất khiến tôi nghe tên đã dựng tóc gáy.
Tôi nghĩ đó là cô gái duy nhất anh thực sự yêu say đắm.
Lần đầu gặp anh là ở hoạt động câu lạc bộ. Anh dựa khung cửa chơi điện thoại, đường nét góc nghiêng sắc như d/ao khắc. Tôi liếc nhìn thêm vài lần, nghe tiếng nữ sinh bên cạnh thở dài: 'Tống Đại Nham đấy. Chắc đợi bạn gái'.
Theo hướng cô ấy chỉ, tôi thấy bóng lưng thon dài với mái tóc xoăn. Dù chưa thấy mặt, chắc hẳn phải rất xinh.
Lần thứ hai gặp anh là đêm khuya ngoài cổng trường. Tôi vừa từ Bắc Kinh dự thi về, mưa như trút nước. Đang chạy vội vào trường thì thấy bóng đen dựa tường.
Soi đèn điện thoại mới nhận ra anh bất tỉnh, tóc dính đầy nước mưa trông thật tội nghiệp. Có lẽ vì mê nhan sắc, tôi chẳng ngần ngại gọi taxi đưa anh vào viện.
Anh s/ay rư/ợu nặng lại sốt vì dầm mưa. Sau này tôi hay đùa: 'Mạng anh là do tôi c/ứu đấy'. Không biết có c/ứu được anh không, chỉ biết suýt nữa tôi mất mạng vì anh.
Tôi thức trông anh tới sáng. Anh mở mắt ngơ ngác. Tôi cười: 'Chào học trưởng Tống, em là Vương Hi. Viện phí đêm qua 2.456 tệ, tiền taxi 147 tệ. Anh chuyển khoản cho em nhé?'.
Anh tỉnh táo rồi cười tủm tỉm, vẻ phóng túng khiến tim tôi đ/ập thình thịch.
Anh nằm viện bảy ngày. Tôi hầm canh gà mang tới mỗi ngày. Đến hôm xuất viện, anh hỏi: 'Em đang theo đuổi tôi phải không?'.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa nhỏ, tôi giả bộ bình tĩnh đáp: 'Bây giờ anh mới nhận ra?'.
Tôi theo đuổi anh sáu tháng ba ngày. Đêm Giáng sinh, đang bóc tôm cho anh, tôi nghe giọng nói: 'Vương Hi, làm người yêu tôi đi'.
Tay tôi khựng lại. Không ngẩng đầu, tôi tiếp tục bóc tôm thì thầm: 'Được ạ'.
Khởi đầu nhạt nhẽo đến lạ. Anh không nói thích, chẳng nhắc tới tình cảm. Chỉ một câu 'ở bên nhau' mà tôi vui như trẻ nhỏ.
Hôm đó tôi vui đến nỗi sau bữa tối, một mình đi viện truyền nước cả tiếng đồng hồ - vì tôi dị ứng hải sản. Nhưng lòng vẫn ngập tràn hạnh phúc.
3
Sáng hôm sau tỉnh dậy đã 8 giờ. Hiếm khi tôi dậy muộn thế, có lẽ vì tối qua quá mệt. Nằm ngửa trên giường, dù đắp chăn vẫn thấy lạnh buốt.
Anh sợ nóng, nhiệt độ điều hòa luôn để mức thấp nhất. Những ngày đầu chung sống, tôi thường bị lạnh tỉnh giấc, cuộn mình trong chăn rồi rúc vào lòng anh như con mèo lười. Anh ban đầu rất khó chịu, đẩy tôi ra mỗi khi tôi áp sát. Nhưng tôi cứ vô thức nép vào, dần thành thói quen.
Bình luận
Bình luận Facebook