Tôi đột nhiên nhận ra mình không còn yêu anh ấy nữa. Cảm giác này thật kỳ lạ, khi người từng là tri kỷ sớm hôm bỗng chốc trở nên xa lạ. Nhìn ánh mắt anh giờ đây chẳng khơi gợi được chút rung động, những cử chỉ khiến tim tôi từng lo/ạn nhịp giờ hóa vô nghĩa. Anh bây giờ trong mắt tôi, cũng chỉ như bao người dưng qua đường.
Tôi vẫn giữ nguyên thói quen chăm sóc anh. Bữa sáng lúc 7h đặt ngay ngắn trên bàn ăn, cốc nước ấm bên tủ đầu giường, bàn chải đã được chuẩn bị sẵn trong nhà tắm. Trước khi đi, tôi dùng điều khiển chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn chút nữa, đứng nơi cửa phòng ngủ nói khẽ: "Em đi làm đây".
Khuôn mặt anh chìm trong đống chăn ga trắng xóa, tiếng ừm mơ màng vang lên. Tôi quay lưng bước đi.
Dự án mới khiến cả team lao đ/ao suốt mấy ngày qua. Khi xong những chi tiết đầu tiên, đồng hồ đã điểm gần 1 giờ sáng.
Chợt nhận ra, cả ngày hôm nay tôi chưa một lần nghĩ về anh.
Điều này thật khác thường. Nhớ lại những ngày mới ra trường, khi cùng đàn anh làm dự án, dù bận rộn đến khuya nhưng từng giờ tôi đều nhắn tin báo cho anh. Quá 6h tối là liền dặn dò đừng đợi, dù sau này thành thói quen vẫn luôn nhắc nhở. Ấy vậy mà hôm nay, tôi hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh.
Mở WeChat xem, anh nhắn lúc 7h hỏi khi nào về. Tin nhắn của anh trước giờ tôi chưa bao giờ để quá 3 phút không hồi âm. Lần này, tay xoa xoa điện thoại, cuối cùng vẫn không trả lời.
Bước ra khỏi công ty mới thấy bóng dáng anh tựa vào chiếc Mercedes G-Class. Bóng người cao dong dỏng in trên nền đêm, đầu cúi xuống nhìn điện thoại, đốm lửa đỏ chập chờn nơi kẽ môi - anh lại hút th/uốc.
Tôi vốn gh/ét mùi khói th/uốc. Bố anh mất vì bệ/nh phổi, những ngày đầu yêu nhau tôi hay cằn nhằn. Mỗi lần thế, anh lại nhướng mày nửa cười nửa không, rồi vẫn phì phèo điếu th/uốc. Tôi biết mình chẳng thể thay đổi được anh.
Trong tình yêu, kẻ yêu nhiều hơn luôn thấp thế. Mối qu/an h/ệ này từ lâu đã mất cân bằng, bản thân tôi tự đặt mình vào thế hèn mọn, nên đâu thể trách anh vô tâm.
Bước đến gần, có lẽ anh đang chìm trong suy nghĩ. Đứng trước mặt mà anh vẫn không hay biết, tôi khẽ hỏi: "Sao anh lại đến đây?".
Anh gi/ật mình, vội vã vứt điếu th/uốc dập dưới chân. Nhìn đất lởm chởm mẩu th/uốc lá, thói quen khuyên can trỗi dậy nhưng rồi tôi đành nuốt lời. Tự nhận ra mình chẳng còn thiết tha quan tâm anh nữa.
Ánh mắt anh lấp lánh trong đêm tối như chờ đợi điều gì, rồi dần vụt tắt. Giọng khàn đặc vì khói th/uốc: "Anh đón em". Ngập ngừng thêm: "Em không trả lời tin nhắn".
Tôi giả vờ kiểm tra điện thoại: "Bận quá, không để ý". Anh im lặng mở cửa xe mời tôi lên.
Đây là lần đầu tiên anh tỏ ra tinh tế như vậy. Với anh, tôi vốn là thứ quá dễ dãi, yêu chiều anh đến mức tự hạ thấp mình. Chắc anh luôn tin rằng tôi sẽ chẳng bao giờ rời đi.
Trên xe, tôi tựa đầu vào cửa kính ngắm phố phường chạy ngược. Không gian yên ắng khiến tôi nhớ ngày trước, mỗi lần hai đứa ngồi cùng nhau tôi đều cố gắng tìm chủ đề, còn anh chỉ ậm ừ cho qua. Giờ thì tôi đã mệt rồi.
Một lúc sau, anh hỏi: "Em ăn tối chưa?". Tôi gật đầu, chẳng thèm hỏi lại.
Lúc anh đ/á/nh thức, tôi mới biết mình thiếp đi lúc nào. Anh nhíu mày: "Dạo này mệt lắm hả? Nghỉ ngơi đi, bỏ việc cũng được. Anh nuôi em không xong sao?".
Tôi lặng thinh. Ngày trước chính tôi từng hỏi câu tương tự. Khi công việc anh ổn định, tôi kiệt sức vì áp lực công sở. Có lần sau ca làm, tôi ôm eo anh nũng nịu: "Em nghỉ việc nhé, cho anh cơ hội nuôi chiều em". Anh xoa đầu cười trừ: "Tiểu Vương cố lên, cố lên nào".
Từ đó tôi chẳng dại hỏi lại. Giờ nghe anh nói, tôi chỉ ngước mắt cười nhạt, im lặng y như cách anh đối đãi tôi ngày xưa.
Từng yêu anh đến mức bạn bè phải khuyên: "Hy, đừng đắm quá sâu".
Chương 5
Chương 8
Chương 13
Chương 17
Chương 13
Chương 16
Chương 20
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook