Tìm kiếm gần đây
Bởi chúng ta đều rõ, nay Lão Phu Nhân tuổi đã cao, chưa nói tới chuyện nếu lại chứng kiến đứa cháu đích tôn duy nhất tử trận nơi sa trường liệu có chịu nổi không, chỉ riêng việc lần này Thiếu Tướng Quân phải đi tận Mạc Bắc xa ngàn dặm, đường đi về phải mất vài tháng, Lão Phu Nhân chưa chắc đợi được ngài trở về.
Một bên, Thiếu Phu Nhân đứng nhìn đã lệ rơi đầm đìa, nàng vin lấy cánh tay ta, cố gượng không ngã mà thôi.
Còn Thiếu Tướng Quân cuối cùng chỉ nói một câu.
Ngài không câu nệ hư lễ nữa, phục vào lòng Lão Phu Nhân, "Bà nội ơi, hãy chờ Tiêu Nhi, đợi Tiêu Nhi về, mừng thọ bảy mươi cho bà..."
Đứng dậy, đứa trẻ hay nũng nịu đã hóa thành vị tướng quân kiên cường bất khuất. Lên chiến trường, trong lòng chẳng thể nghĩ tới gia đình nữa.
Bóng dáng từng người nơi cung ki/ếm thiết mã dần xa khuất, từng người như trúc cứng, như tùng côi.
Ban đầu ta còn nhận ra Thụy Tuyết, sau này nhìn lại, ai nấy đều là Thụy Tuyết vô danh.
Sau khi Thiếu Tướng Quân xuất chinh, Thiếu Phu Nhân càng đắm mình vào việc trong phủ ngoài trang.
Trang viên xa nhất ở ngoại thành, giáp khu lăng tẩm của tướng phủ, khắp núi toàn là cây ngân hạnh.
Nàng giống Lão Phu Nhân, trong những ngày Thiếu Tướng Quân dẫn quân chinh chiến, đều trở nên hay nhắc nhở lạ thường.
Nàng hỏi ta, phải chăng người tướng phủ đều yêu thích ngân hạnh, sao đâu đâu cũng thấy.
Ta suy nghĩ rồi đáp: "Thiếu Tướng Quân không ưa cây cối, ngài thích ngắm hoa."
Thiếu Phu Nhân vừa nhìn mầm non dưới ruộng vừa cười nói: "Ta vốn tưởng ngài trồng nhiều hoa lăng tiêu như thế ở tây viện là vì trong tên có chữ 'Lăng Tiêu', hóa ra là bởi ngài yêu hoa."
Ta cũng cười theo: "Riêng hoa lăng tiêu là ngoại lệ, quả thật vì đồng âm với Thiếu Tướng Quân nên mới trồng nhiều thế."
Thiếu Phu Nhân nhảy lên cù ta, giả vờ gi/ận: "Con nhỏ ranh này, nói nửa chừng, chờ nghe ta nói lỡm đây phải không?"
Ta cùng nàng đùa giỡn, ngân hạnh trên núi đã xanh tốt um tùm.
Ta cùng Thiếu Phu Nhân chạy tới lưng chừng núi, ngồi nghỉ trên tảng đ/á lớn.
Nàng ngẩng đầu nhìn những chiếc lá tựa chiếc quạt nhỏ, lẩm bẩm hỏi ta: "Niên Phong, ngươi nói, đợi những chiếc lá này chuyển vàng, có mong được ngài trở về không?"
Thiếu Tướng Quân xuất chinh mới hai tháng, nghĩ sao có thể được.
Nhưng ta không muốn thấy ánh sáng trong mắt nàng tắt lịm, bèn đáp: "Mong được về dĩ nhiên tốt, mong không về cũng phải lo việc trước mắt. Thu hoạch mùa thu hàng năm là việc trọng đại nơi trang viên, nay Lão Phu Nhân thân thể không còn linh hoạt, còn nhờ Thiếu Phu Nhân đa phần lo liệu."
Nàng nhìn ta chăm chú, nụ cười đượm buồn: "Niên Phong, nếu một ngày trong phủ không còn chủ nhân, ngươi tính sao?"
Việc này ta chưa từng nghĩ tới.
Thuở nhỏ, mọi việc ta đều nghe Lão Phu Nhân định đoạt, chỉ lo công việc trước mắt, cùng chăm sóc mẫu thân và tỷ muội; mấy năm gần đây, Thiếu Tướng Quân trưởng thành nhận chức quan, một số việc bèn nghe theo ngài.
Ta chưa bao giờ nghĩ, nếu một ngày, Lão Phu Nhân quy tiên, Thiếu Tướng Quân tử trận sa trường, ta sẽ đi về đâu.
Nên ta đành thật thà đáp: "Nô tỳ biết, nên nghĩ tới tương lai rồi. Nhưng ta chưa nghĩ, cũng không dám nghĩ."
Thiếu Phu Nhân vỗ vai ta, thở dài: "Ta hiểu, ngươi sợ nghĩ tới, rồi một ngày kia thật sự phải bước vào con đường ấy. Ngươi không nỡ thấy tướng phủ xảy ra chuyện như vậy."
Ta quay sang nhìn nàng, lần này nhìn thật kỹ.
Ta nhớ rõ dáng vẻ ngang tàng phóng túng của nàng ở Thái Phó phủ, cũng nhớ vẻ linh hoạt hoạt bát khi nàng mới đến tướng phủ. Dù chỉ là chuyện hơn năm trời.
Ta bỗng nhớ tới câu Lão M/a Ma từng miêu tả Lão Phu Nhân – chỉ một đêm, bà như biến thành người khác.
Nhưng sự điềm tĩnh của Lão Phu Nhân là đổi bằng việc mất đi người chồng yêu quý, còn Thiếu Phu Nhân chưa trải qua nỗi đ/au ấy, đã học cách đón nhận tất cả rồi.
Lúc nào cũng mang trong lòng nỗi đoạn tuyệt sinh tử, để chờ đợi người ngày đêm tưởng nhớ.
Đây hẳn là nỗi đ/au như bị xẻo thịt từng miếng.
Đang lúc hai ta nhìn nhau không nói, mỗi người ôm nỗi bi thương trầm tư, một gia đinh chạy tới báo Lão Phu Nhân hôn mê bất tỉnh, bảo chúng ta mau về.
Kinh sợ, ta nhảy phắt dậy, giẫm phải đ/á vụn trẹo chân, may được Thiếu Phu Nhân đỡ kịp, không thì đã lăn xuống triền núi.
Nàng vừa đỡ ta đi tới vừa an ủi: "Niên Phong, ngươi đừng gấp, đoạn đường này khó đi, ta dẫn ngươi."
Đó là câu nói ấm lòng giống như Thụy Tuyết từng nói với ta.
Nàng còn nói: "Tổ mẫu nhân từ như thế, chúng ta còn phải mừng thọ bảy mươi cho bà nữa, trời xanh quyết không thể, quyết không thể..."
Tiếng nàng dần chìm vào tiếng nấc nghẹn.
Mà trời quang mây tạnh nửa tháng, bỗng nhiên âm u, lâm râm mưa xuống.
Mưa càng lúc càng to, khi ta cùng Thiếu Phu Nhân chạy vào nam viện, người đã ướt sũng.
Lão Phu Nhân đã tỉnh lại, bà dựa bên giường, ánh nến vàng ấm chiếu lên gương mặt hiền từ, cả mái tóc bạc cũng hóa thành vàng kim.
Lão Phu Nhân lúc này tựa một vị bồ t/át, ôm ấp tấm lòng bồ t/át nồng hậu của bà.
Thấy ta cùng Thiếu Phu Nhân hớt hải chạy vào, bà khẽ vẫy tay, bảo hai ta tới gần.
Bà lần lượt sờ vào áo ướt của ta và Thiếu Phu Nhân, nhíu mày yếu ớt nói: "Mưa to thế này, làm các con ướt hết rồi. Mau đi thay áo khô, lau khô tóc rồi hãy tới. Ta chỉ ngủ trưa lâu hơn chút, nghe bọn họ báo động làm gì."
Thấy ta cùng Thiếu Phu Nhân không chịu rời nửa bước, Đông Quế gọi Di Vu tới đỡ hai ta.
Đông Quế khuyên ta: "Thiếu Phu Nhân nóng lòng thì thôi, sao ngươi cũng không hiểu chuyện. Hai người nếu vì thế mà cảm mạo, càng khiến Lão Phu Nhân lo lắng, thêm phiền muộn."
Nghe vậy, ta đành đỡ Thiếu Phu Nhân cùng rời đi.
Vừa bước khỏi phòng Lão Phu Nhân, ta nghe bà gọi Di Vu tới: "Con bé Vu, việc hôn sự trước đây ta nói với con, con có hối h/ận không? Nếu còn tình nguyện, ta giúp con lo liệu..."
Rõ ràng bà nói chuyện hỷ, mà ta nghe như đang sắp xếp hậu sự.
Cổ họng nghẹn lại, mũi cay cay, không nhịn được, ta rơi lệ.
Thiếu Phu Nhân vội lau nước mắt giúp ta, ta nhân cơ hội nắm tay nàng, quỳ xuống khấu đầu khẩn cầu: "Thiếu Phu Nhân, xin người hãy cho phép Niên Phong một việc."
Chương 7
Chương 7
Chương 14
Chương 10
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 13
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook