“Có thể cùng Thế tử đồng hành một chặng đường, đã là diễm phúc của Uyển Thanh.”
Ta đáng lẽ phải cảm tạ Lâu Diệp.
Nếu không phải hắn dẫn theo một đội quân kỷ luật nghiêm minh, phong khí thanh chính như thế, ta sợ rằng trên đường tới đây đã bị người ta x/é x/á/c nuốt chửng rồi, sao còn có cơ hội được gặp lại nương thân.
“May thay, giờ không cần nghĩ ngợi nữa.”
Lâu Diệp khẽ cười một tiếng.
“Phụ mẫu ta đều đã khuất, chỉ còn mỗi ngoại tổ. Trong phủ sự ít nhàn rỗi, hôm nay ta đã mang theo thiếp danh do ngoại tổ viết. Ta nghe nói từng có phụ nhân tới Thượng thư phủ đòi đổi hôn, đó là chi nhánh bàng chi trong tộc ta, về sau bà ta sẽ không đặt chân vào Thế tử phủ nữa.” Lâu Diệp hai tay dâng lên canh thiếp.
“Mong Uyển Thanh cô nương cho tại hạ cơ hội chuộc tội.”
Ta nhận lấy canh thiếp, khẽ mỉm cười: “Việc này còn cần nương thân ta xem qua.”
“Thế tử ngày mai hãy tới lại nhé.”
Ta cáo từ, vừa định vén rèm rời đi lại ngoảnh đầu cười nói.
Từ khi di nương bị b/án đi, phụ thân suy yếu, Ngoạn Ngoạn liền thường xuyên ở lì trong tiểu viện của mình.
Lâu Diệp lên cửa cầu hôn rồi.
“Chẳng lẽ hắn không tìm được cô gái ở Vân Thành kia, lại nhớ tới ta rồi sao?” Ngoạn Ngoạn vui mừng khôn xiết chạy ra.
Nốt đỏ trên mặt nàng đã khỏi hơn nửa, trên gò má mềm mại vẫn còn lưu lại vết tích như hoa đào, tựa như ráng đỏ vậy. Hồng hào mơn mởn, càng tôn lên vẻ đẹp ngây thơ của nàng.
“Đợi Lâu Thế tử cưới ta, Uyển Thanh à, ta sẽ là người đầu tiên tống ngươi trở về lầu xanh!” Chạy tới trước mặt ta, nhìn chằm chằm, mắt không chớp. Nương thân gh/ê t/ởm nói: “Đem đứa con gái đi/ên của ngươi đi ngay.”
Phụ thân dỗ dành Ngoạn Ngoạn về nằm nghỉ.
Có lẽ do những kí/ch th/ích liên tiếp trong ngày qua, người cũng trở nên đi/ên điên kh/ùng khùng, như mắc chứng ế chứng. Nương thân thấy nàng đáng thương, không còn đối xử khắt khe nữa.
Hôn kỳ định vào mùa thu.
Ta không biết thêu thùa, trong lầu hoa không ai dạy ta những thứ này, nương thân bèn từng mũi kim sợi chỉ với tốc độ nhanh nhất giúp ta thêu xong. Lại dạy ta cách quản gia, cuối cùng, bà lại xoa đầu ta: “Thế tử phủ nhân đinh thưa thớt, con chỉ cần chăm sóc tốt cho Thế tử cùng lão Quốc công gia là được, cũng không quá khó khăn.”
Nương thân sớm đã biết ta chính là cô gái ở Vân Thành mà Lâu Diệp tìm ki/ếm.
Bà cũng có thể yên lòng rồi.
Chỉ là nghĩ tới quá khứ của ta ở Vân Thành, bà lại khó tránh khỏi đ/au lòng.
Ngày thành thân, Lâu Diệp cưỡi ngựa cao lớn tới nghênh thú ta. Ta bước qua chậu lửa, cùng Lâu Diệp bái tạ thiên địa, trước khi ra đi ta nhìn về phía nương thân.
“Nương thân, nàng có muốn ly hôn không?” Ta hỏi.
Phụ thân suýt nghẹn vì một ngụm nước, suýt nữa nổi gi/ận: “Ngươi... đồ nghịch nữ!”
Nương thân khựng lại, sau đó hơi tiếc nuối lắc đầu: “Đời nương thân thế là hết rồi. Chỉ nguyện con ta tuế tuế bình an, dư sinh hòa lạc mỹ mãn.”
Ta ôm lấy nương thân, bước lên kiệu hoa.
Khoảnh khắc cuối cùng ấy, ta thấy trong mắt bà ngân ngấn lệ.
Từ nhỏ bà đã mất đi con gái của mình, giờ lại là một lần ly biệt.
Ngoạn Ngoạn hôm nay vẫn ở trong tiểu viện của nàng, sự náo nhiệt bên ngoài dường như chẳng liên quan gì tới nàng. Thời khắc này năm ngoái, nàng dẫn ta tới yến thưởng cúc bày mưu làm nh/ục ta, mùa thu năm nay, ta đã gả cho Lâu Diệp.
Thị nữ nói bệ/nh đi/ên của Ngoạn Ngoạn phần nhiều là giả vờ.
Nghe nói ngày ta xuất giá, nàng ngồi bên cửa sổ cả ngày, yên lặng, nhưng ánh mắt lại vô cùng thanh tỉnh.
Có lẽ nàng không còn chấp nhất Lâu Diệp nữa.
Bởi vì chấp nhất Lâu Diệp, nàng đã mất đi di nương rồi.
Nếu đổi vị trí hiện tại của ta, không có gì quan trọng hơn nương thân của ta cả.
Chỉ một năm ngắn ngủi, cảnh ngộ của chúng ta hoàn toàn đảo ngược. Nàng từ tài nữ lẫy lừng của Thượng thư phủ trở thành á/c phụ, ta thì từ kỹ nữ lầu hoa thoắt cái biến thành đích nữ Thượng thư phủ, rồi lại thành Thế tử phi.
Ta có thích Lâu Diệp không?
Lâu Diệp là Thế tử, vừa mang vẻ thanh cao của công tử quý tộc, lại có phong nhã của thế gia, thân là võ tướng ng/ực hắn lại khiến người vô cùng yên tâm.
Người như thế, không ai lại không thích.
Gả cho Lâu Diệp, là lựa chọn tốt nhất của ta.
Ở Vân Thành, ta từng gặp đủ loại nam tử, nếu nói tới khát vọng tình ái, ắt hẳn là không.
Chỉ là thế nhân đều đuổi theo những thứ tốt đẹp, ta cũng không ngoại lệ.
Dựa vào tình nghĩa thuở nhỏ, cùng với ân c/ứu mạng ở Vân Thành, thêm phẩm tính của Lâu Diệp, ta sẽ không sống quá tệ đâu.
Điều nương thân mong cầu, tự nhiên viên mãn—
Chỉ nguyện con ta tuế tuế bình an, dư sinh hòa lạc mỹ mãn.
-Hết-
Bình luận
Bình luận Facebook