Tôi nhẹ nhàng vuốt qua lớp băng trên mắt anh.
Ngay sau đó, tôi rút tay lại đột ngột, vỗ mạnh vào sau gáy anh.
"Vậy cậu định giả m/ù đến bao giờ?
"Từ Thư Diệp."
Từ Thư Diệp ho khan một tiếng đầy ngượng ngùng.
Chăm sóc Từ Thư Diệp ba năm trời, không ai hiểu rõ hơn tôi về dáng vẻ của anh lúc không nhìn thấy.
Tuyệt đối không thể là ánh mắt nồng ch/áy như hiện tại, như muốn nuốt chửng tôi qua lớp vải băng.
Nhưng Từ Thư Diệp lại dùng chiêu cũ.
Ôm ch/ặt tôi không buông.
Tôi để mặc anh ôm.
Chợt thấy cảnh tượng này như hòa vào dòng thời gian quá khứ.
Có lẽ tôi đã yêu Từ Thư Diệp sớm hơn mình tưởng.
NGOẠI TRUYỆN
01
Chị gái Từ Thư Diệp và cha không hòa thuận, sống ở nước ngoài nhiều năm.
Hôm đó, đứa em trai ít liên lạc bỗng gọi điện cho cô.
Mở miệng đã hỏi chuyện tình cảm.
Từ Trí Yên hứng thú, không ngờ Từ Thư Diệp kiêu ngạo lại vướng vào rắc rối tình cảm.
Giọng Từ Thư Diệp uể oải khác thường.
"Cô ấy bỏ đi vì gh/ét đôi mắt này chăng?"
Từ Trí Yên nhướn mày cười đắc ý.
"Có khi cô ta chỉ thích tiền của cha thôi."
Đầu dây bên kia im lặng.
Từ Trí Yên nghe tiếng thở nặng nề, bất ngờ trước sự yếu đuối hiếm có của em trai.
Bỗng Từ Thư Diệp quyết đoán:
"Nếu em cho cô ấy nhiều tiền hơn
"Cô ấy sẽ không bỏ em nữa chứ?"
Từ Trí Yên: ...
02
Từ Thư Diệp suýt ch*t trên bàn mổ.
Lại vội vã xin phẫu thuật lần hai.
Từ Trí Yên lo em bị trầm cảm, định bay về thăm.
Ai ngờ anh còn kiên cường hơn ai hết.
Bác sĩ khen ngợi, dù thị lực không phục hồi hoàn toàn nhưng đã là kỳ tích.
Từ Trí Yên thấy kỳ lạ khó tả.
Một hôm đang định ngủ thì nhận điện thoại từ em trai.
Giọng anh hào hứng:
"Niệm Niệm sẽ đến bàn hợp tác."
Từ Trí Yên chán chường đáp:
"Tốt quá rồi
"Nhân tiện đoàn tụ, cho cô ấy bất ngờ đi."
Không ngờ Từ Thư Diệp lại im bặt.
"Em sợ cô ấy không nhận ra em."
Từ Trí Yên bực mình vì cơn buồn ngủ, buông lời bừa:
"Không nhận thì trói về
"Đảm bảo nhận ngay."
Ai ngờ Từ Thư Diệp đáp ngay:
"Cũng được."
Từ Trí Yên: ...Hả?
03
Từ Trí Yên mời em trai ăn tối.
Từ Thư Diệp toàn từ chối.
Hiếm hoi đồng ý lại mang về cả núi đồ ngọt.
Từ Trí Yên biết em gh/ét đồ ngọt từ nhỏ, đùa cợt:
"Nhà em nuôi chim sẻ vàng hả?"
Mặt Từ Thư Diệp đột nhiên tái mét.
Từ Trí Yên hoảng hốt:
"Từ Thư Diệp, mày đừng nói là trói cô gái đó về à?"
Từ Thư Diệp càng im lặng, tiếp tục gói đồ.
Từ Trí Yên run giọng:
"Đó là phạm pháp mày biết không?
"Có ai thấy không?"
Từ Thư Diệp mím môi:
"Quản lý công ty cô ấy."
Tối hôm đó, quản lý của Thi Niên được đưa về nhà trong bao rác bằng xe Bentley, nhận thẻ ngân hàng không mật khẩu.
Chủ xe là phụ nữ thanh lịch nở nụ cười lạnh lùng:
"Chuyện chưa từng xảy ra, cô vẫn đi làm bình thường nhé?"
Quản lý gật đầu lia lịa.
Cô ta nghĩ mình động chén cơm người khác nên bị trả th/ù, từ nay phải sống khiêm tốn.
04
Từ Trí Yên quyết định dạy em trai cách yêu.
"Nh/ốt người ta vô ích
"Phải xem đối phương có thích mày không
"Càng ép càng bị gh/ét
"Mày hư hỏng hết rồi Từ Thư Diệp."
Từ Thư Diệp ngơ ngác nghe chị m/ắng, anh chỉ biết không thể chịu nổi viễn cảnh Thi Niên rời đi lần nữa.
"Thôi dạy mày cách này: Nếu cô ấy tìm mày thì còn hy vọng."
...
Từ Trí Yên lo lắng không biết em hiểu chưa. Cô thương cảm cô gái bị gã bi/ến th/ái như Từ Thư Diệp để mắt tới.
05
Ngày trở về Pháp, Từ Trí Yên thấy Từ Thư Diệp dắt Thi Niên đến tiễn.
Thi Niên cứ hất vai đẩy anh ra vì bị dính quá, nhưng lát sau Từ Thư Diệp lại dí sát.
Từ Trí Yên thấy em trai thảm hại quá, quay sang ngắm gương mặt thanh tú của Thi Niên cho đỡ tức.
Cô cười hỏi:
"Em biết bút danh của thằng này có nghĩa gì không?"
Thi Niên ngơ ngác lắc đầu.
Từ Trí Yên định bóc phốt thì nghe giọng mềm mại:
"Thư Diệp nói rồi
"Anh ấy nhớ em nên đặt tên thế."
Từ Trí Yên kinh ngạc nhìn vẻ đắc ý của em trai, nổi da gà vì câu nói sến súa không hợp với hình tượng lạnh lùng của Từ Thư Diệp. Giá mà có đuôi, chắc nó đang vẫy tít phía sau.
Từ Thư Diệp không nhịn được, cúi xuống hôn má Thi Niên ngay trước mặt chị.
Từ Trí Yên không chịu nổi, chẳng chào tạm biệt, xoay người vào cổng lên máy bay.
Nhưng đi được đoạn, cô vẫn ngoái lại nhìn đôi trẻ hạnh phúc ngoài kia.
Khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên.
-HẾT-
Bình luận
Bình luận Facebook