Tôi cúi đầu, ấp úng: "Không có gì đâu, chỉ là người hơi khó chịu thôi."
"Nói dối."
Anh ấy lạnh lùng kết luận.
Rồi rút điện thoại, cho tôi xem tin nhắn Phương Di gửi anh tối qua.
[Em thấy bình minh trên biển đẹp lắm, đi bắt hải sản cũng thú vị. Hay ta đổi kế hoạch, dời giờ chuẩn bị ra 5h sáng mai đi!]
Rõ ràng, trong sáu người, chỉ mình tôi không nhận được tin này.
"Dù trong hay ngoài chương trình, cô ấy dường như luôn nhắm vào em." Anh nhíu mày, "Tại sao?"
"Bởi vì..." Tôi cắn môi, "Cô ấy là chị cùng cha khác mẹ của em."
11
Mẹ mất, cha theo họ Phương.
Tôi lớn lên bằng đồng tiền ít ỏi từ nghề đóng giày, may vá của bà nội.
Vì thế, luôn bị bạn cùng trang lứa b/ắt n/ạt.
Bà già yếu, mọi tổn thương ngoài kia, tôi đều giấu kín trong tim.
Ở cái tuổi định hình tính cách, tôi trở nên khép kín, cô đ/ộc.
Ít nói, khó bày tỏ.
Sau khi bà mất, tôi về sống nhờ nhà họ Phương.
Kiếp sống ăn nhờ ở đậu chẳng dễ dàng.
Để lấy lòng vợ mới, cha dứt áo với tôi, mặc kệ đời con gái.
Phương Di vốn đã kh/inh thường gã chồng hèn của mẹ cô, huống chi là tôi.
Cô ta xúi giục mọi người tẩy chay tôi.
Lớp học lẻ bóng, kẻ thừa ra ngồi một góc lặng lẽ - là tôi.
Hạ Nhuỵ - học sinh chuyển trường năm cuối cấp, là người bạn đầu tiên của tôi thời cấp ba.
Vì không còn chỗ, Hạ Nhuỵ đành ngồi cạnh tôi.
Tôi cố gắng gây ấn tượng: chạy việc tận tụy, chép bài giảng, lấy nước, trực nhật. Cuối cùng cũng đổi được chút "tình bạn" nhờ sự chiều chuộng vô điều kiện.
Tuổi dậy thì rạo rực, có lần Hạ Nhuỵ mơ màng kể về crush - gã du côn tóc vàng trường ta.
Phương Di biết chuyện.
Thế là, trong danh bạ điện thoại gã du côn, xuất hiện lời mời kết bạn từ "tôi".
Hôm sau, tôi bị vây trong ngõ hẹp.
Ánh mắt gã ta thèm khát liếc dọc thân hình tôi trong bộ đồng phục bạc màu, xù lông.
"Tối qua không phải mặc đồ sexy lắm sao? Cô ngoan hiền mà chơi trò phản diện hay đấy!"
Tôi vật lộn thoát khỏi địa ngục, bò đến bên vệ đường.
Tim đ/ập thình thịch, đầu váng vất, buồn nôn không ng/uôi.
Ngẩng lên, thấy Phương Di khoác tay Hạ Nhuỵ đang nhăn mặt cau có.
"Em..."
Khoảnh khắc ấy, trăm miệng không thể thanh minh.
Áo xốc xếch, cổ áo bị x/é để lộ những vết răng và nụ hôn đỏ ửng.
Phương Di nở nụ cười đắc ý, nhìn tôi đầy ẩn ý: "Giờ thì cậu hiểu rồi đấy, có người bị cô lập là có nguyên do cả."
Ánh mắt Hạ Nhuỵ xuyên qua tôi, cô ta lẩm bẩm bỏ đi.
Khoảng cách xa quá, tôi không nghe rõ.
Nhưng từ khẩu hình môi, tôi đoán được câu: "Cút đi, đồ tiểu tam đ/âm sau lưng!"
Từ đó, tôi thành mục tiêu b/ắt n/ạt toàn trường.
Đi đâu cũng bị ánh mắt kh/inh bỉ x/ẻ thịt.
Bạo hành không chỉ là đò/n roj, mà còn là sự tr/a t/ấn tinh thần.
Trưởng thành, tôi c/ắt đ/ứt với cha, tự lập thân.
Nhưng số trớ trêu, cùng Phương Di bước vào showbiz, thành đối thủ.
Cô ta được vun đắp theo lộ trình hoàn hảo: thi nghệ thuật, học viện kịch nghệ, đầu tư tiền tỉ mở đường hoa.
Tôi thì khác.
Khi ấy, tôi chỉ tìm việc làm hè, nào ngờ lạc vào buổi casting phim.
Đạo diễn hỏi: "Vì sao cô muốn nhận vai này?"
Người khác nói vì đam mê.
Tôi thật thà đáp: "Vì lương cao, lại còn được cơm trưa."
12
Tôi hít một hơi.
"Sáng nay, họ chỉnh tề đồ đạc, mang máy quay chuyên nghiệp đi. Làm gì có chuyện hứng lên đột xuất? Đơn giản là cô ta muốn như xưa, kéo bè kết phái, cô lập em cùng tất cả mọi người - kể cả anh."
Đôi lúc, tôi gh/ét cái tính hướng nội, nhu nhược, yếu đuối của mình. Gh/ét bản thân cam chịu mà không thể thay đổi.
Phương Di dựa vào công ty lớn, gia thế hùng hậu, địa vị cao. Trong khi tôi mờ nhạt, tiếng nói chẳng đáng kể.
Vì thế, từ ê-kíp đến khách mời, đương nhiên đứng về phía cô ta.
Tôi rũ rượi co ro trên sofa, ôm ch/ặt đầu gối.
"Cảnh này giống hồi đi dã ngoại hồi cấp hai. Trên xe, mọi người ngồi trước ăn vặt chụp ảnh, còn em ngồi cuối xe trông đồ. Ngay cả ảnh tập thể, em cũng là cô gái đứng rìa, tóc mái dày che nửa mặt - tồn tại như con số không."
Mái tóc dày che mắt, nhưng không che nổi nỗi tự ti c/âm lặng mà gào thét.
Nếu tuổi trẻ là thảo nguyên, thì tôi - kẻ trầm lặng hướng nội - chỉ là ngọn cỏ dại vô danh.
"Đi thôi." Kỷ Yến Lễ kéo tay tôi đứng dậy.
"Đi đâu?"
"Ngắm biển, đón bình minh. Hai ta sẽ cô lập lũ đáng kh/inh kia."
13
Trời tờ mờ sáng, sương m/ù giăng kín biển khơi.
Gió lạnh buốt, tôi quấn ch/ặt khăn choàng len, dần cảm thấy ấm áp.
Tỉnh giấc quá sớm, giờ cơn buồn ngủ lại ập đến. Tôi dựa đầu lên vai anh, lim dim chợp mắt.
Không biết bao lâu sau, Kỷ Yến Lễ khẽ gọi:
"Lê Lê."
"Ừm?!"
Tôi choàng tỉnh khỏi cơn ngái ngủ.
Anh vẫn hướng mắt về phía trước. Tôi theo tầm mắt anh, thấy mặt trời tròn vành vạnh đang nhô lên từ đường chân trời.
Sương tan, vạn vật sáng bừng.
Giọng anh nhẹ như gió:
"Lê Lê, hãy dũng cảm đối mặt với sự gh/ét bỏ."
Tôi đờ người, nín thở.
"Sao thế?" Anh bật cười, tay đặt lên ng/ực cảm nhận nhịp tim đồng điệu, giọng đùa cợt, "Em hoảng h/ồn chuyện gì? Sao tim đ/ập lo/ạn xạ thế?"
Chúng tôi xúc được một xô hàu, rồi lang thang tới thôn chài Tú Phố.
Những ngư nữ đội hoa rủ chúng tôi trải nghiệm văn hóa địa phương.
Được mời ngồi xuống, tôi lắc đầu: "Thôi thôi, kiểu tóc này cầu kỳ lắm, tốn thời gian lắm..."
Chương 10
Chương 8
Chương 11
Chương 7
Chương 13
Chương 8
Chương 6
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook