Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó. Anh ấy hiếm khi chủ động liên lạc với tôi, chuyện tôi nhắc không nên tặng son nữa dường như chẳng khiến anh bận tâm. Những kế hoạch hẹn hò của anh đều giống nhau một cách máy móc, như thể đang thực hiện mệnh lệnh được lập trình sẵn.
Tôi luôn nghĩ anh bận. Bởi từng ở viện cùng mẹ, có lẽ lúc mới vào nghề, anh phải học hỏi nhiều, công việc xoay vần không ngừng khiến anh luôn căng mình trong guồng quay.
Cho đến khi sống chung, tôi mới vỡ lẽ: Đơn giản là anh không yêu tôi.
8
Không yêu, sao lại đến với nhau?
Tôi mất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật: Chu Quân An chỉ cần một người vợ hiền. Sự nghiệp anh sẽ ngày càng thăng hoa, công việc bận rộn triền miên, anh cần một hậu phương vững chãi.
Ngay từ đầu, anh và gia đình đã nhìn thấy ở tôi sự hiền lành, hiếu thuận, đảm đang. Sau ba tháng hẹn hò, chúng tôi ra mắt gia đình. Ánh mắt anh lạnh nhạt trước hoàn cảnh quê mùa của tôi, rõ ràng anh không ưa cuộc sống thôn quê. Anh thẳng thắn đề nghị bố mẹ tôi về định cư ở thành phố A.
Lần đầu đến nhà anh, tôi cố gắng thể hiện hình ảnh tốt nhất, lo sợ làm phật lòng cha mẹ anh. Tôi hiểu mình không môn đăng hộ đối, họ hàng nhà tôi chắc chắn sẽ bị xem là "leo cao". Không sao, tôi sẽ mặc kệ những lời đàm tiếu.
Ngạc nhiên thay, bố mẹ Chu Quân An tỏ ra hài lòng, còn mong chúng tôi sớm kết hôn. Họ đồng ý mọi nghi lễ đều theo phong tục quê tôi. Tôi ngỡ mình được chấp nhận.
Cho đến khi nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa dì và mẹ anh trong bếp. Người dì chê bai học vấn, gia cảnh bình thường của tôi, thắc mắc sao chị dâu lại chọn tôi làm con dâu. Câu trả lời của bà khiến tôi đ/au lòng dù không sai về lý: Sự chênh lệch xuất thân khiến tôi luôn thấp kém trước Quân An, dễ bị kh/ống ch/ế.
Công việc của tôi tầm thường, nhưng biết chăm chồng. Họ không cần nàng dâu sự nghiệp lẫy lừng, mà cần một người vợ dành trọn tâm sức cho chồng con. Xung quanh Quân An toàn bác sĩ, y tá trình độ cao, tất bật ca trực đến mức về nhà chẳng thiết nấu nướng. Đứa con nào mà chẳng xót khi thấy con mình ăn cơm hộp suốt ngày?
Ra khỏi bếp, dì anh nắm tay tôi hỏi thẳng: "Cháu có biết nấu ăn không?"
Một cô gái lần đầu đến nhà bị hỏi chuyện bếp núc là bất lịch sự, nên vai á/c đã có người dì đảm nhận. Màn kịch "mẹ hiền dì á/c" diễn ra trơn tru. Cả nhà đều giống nhau, như cách tôi gh/ét nhiều quan điểm của mẹ nhưng vô thức bắt chước cử chỉ của bà. Tôi biết mình sai nên không ngừng sửa đổi.
Nhưng nếu họ không nhận ra sai lầm trong tư tưởng của mình thì sao? Chu Quân An sẽ không vì tôi mà thay đổi. Trong thâm tâm, anh chưa từng coi trọng tôi. Kết hôn với anh chỉ là nhiệm vụ, và nhiệm vụ thì cần người vừa ý bố mẹ, tiện cho bản thân - đôi bên cùng có lợi.
Đau lòng thay, trước khi đến đây, mẹ tôi còn dặn: "Con gái phải nhanh nhẹn, mắt thấy việc là làm". Cả gia đình tôi lẫn nhà người ấy đều muốn tôi chuyên tâm lo cho chồng con. Không ai nghĩ tôi cũng khao khát sự nghiệp, muốn ki/ếm thật nhiều tiền để mèo cưng được ăn ngon, cùng nó du lịch khắp nơi.
Người đàn ông đầu tiên khiến tim tôi rung động, thật khó để buông bỏ. Nhưng tôi không thể sống như con rối trong cuộc hôn nhân này. Thế là tôi bỏ việc quê, dũng cảm lên thành phố A lập nghiệp. Tôi muốn chứng minh cho Quân An thấy khoảng cách giữa chúng tôi có thể thu hẹp. Tôi không muốn làm nội trợ - chiếc cùm vô hình trói buộc đời mình.
Anh đến với tôi vì lòng tốt, sự kiên cường, tính vui vẻ của tôi, chứ không phải vì tôi sẽ là "người vợ hiền". Tiếc thay, tôi đã thất bại. Những ưu điểm tôi tự hào, trong mắt anh chẳng là gì. Có lẽ xung quanh anh toàn phụ nữ ưu tú, còn tôi - kẻ tầm thường dù nỗ lực mấy cũng chẳng nổi bật.
9
Sự kiên trì của Chu Quân An khiến tôi ngạc nhiên. Quà anh tặng, tôi vứt thùng rác. Anh đón, tôi không lên xe. Sự quan tâm của anh chỉ nhận lại lời lẽ gay gắt. Anh dành cho tôi ngày càng nhiều thời gian, ánh mắt anh luôn đổ dồn về phía tôi mỗi khi gặp mặt.
Mới vài ngày trước, tôi thấy tiểu sư muội của anh lần mò xuống tàu điện, bị dòng người chen lấn dẫm lên chân đến ứa nước mắt. Cô ta đứng cao ráo giữa đám đông, ánh mắt thiết tha nhìn về phía Quân An đang lẽo đẽo theo sau tôi. Lần này, anh chẳng thèm liếc mắt.
Hóa ra đàn ông ưu tú cũng có khuyết điểm. Không phải anh không biết từ chối đàn bà khác, chỉ là trước kia anh chẳng muốn làm thế vì tôi.
Tôi mặc kệ họ, cúi đầu chuẩn bị tư thế: Kẻ nào dám dẫm lên chân mà không xin lỗi, tôi sẽ dùng đôi giày 38 của mình đạp bay họ.
Bước khỏi tàu điện, tôi rảo bước. Quân An đã hạ mình theo đuổi tôi nhiều ngày, chắc trong lòng đang nổi sóng. Anh nắm ch/ặt cánh tay tôi, đôi mày hơi nhíu.
"Chúng ta không thể nói chuyện nghiêm túc sao?" - Anh hỏi.
Nói gì đây? Nói rằng dù có cố mấy, anh cũng chẳng thể cho tôi những điều nhỏ nhặt tôi khao khát?
Chương 12
Chương 21
Chương 13
Chương 16
Chương 8
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14
Bình luận
Bình luận Facebook