“Mẹ có phải gh/ét không?” thèm đáp, tiếp lau dọn bếp. Tôi kìm nước mắt, bật nức nở: “Đã có rồi, còn sinh ra con?” dừng tay, mỏi nhìn tôi: “Con nữa đây? Không gây chuyện sao?” “Mẹ lắm rồi, Ngư à, thể ngoan ngoãn một chút sao?” “Ngoan nào! Nghe lời nào!” câu nghe từ nhỏ. Có lẽ lâu quá, ôm vào lòng vỗ về: lắm rồi, yêu ạ! thử nghĩ cho Chị thể trạng yếu, phải nhường nhịn Tôi gục lên vai mẹ, thì thào: “Giá như bị thì dài: “Biết được! phải nhau chăm sóc nhé!” “Như đã sinh ra rồi!” Lời cuối nói khẽ, có nghe không.
Khi học, cố gắng hành chăm nhưng mỗi lần thành về nhà, lại nhắc khéo: “Sau này có thành công, định phải lo cho gái đấy.” Chỉ hơi một chút, nhà như chim cành cong. tôi, tựa như cỗ bao hỏng hóc.
Nhớ lớp 6, có lần mưa về, tối đến cao đến mức ra ăn cơm được. Tôi năn mẹ: “Con lắm, đưa bác sĩ đi.” bảo một giấc khỏi. nằm càng vật Đang lúc chới định bò dậy, nghe nói bố: “Con ngày càng lười, chắc giả vờ để việc đây mà.”
Tôi cảm bị xúc phạm kinh khủng, lục tìm kế phòng. Phát hiện 38.5 độ. liếc nhìn kế: “Ừ, vậy nằm nghỉ đi!” Tôi đứng nấc. Cuối cho một đống lẩm bẩm: “Đúng đồ phúc! Mày vắt kiệt sức thì yên à?” Tôi nuốt vội th/uốc ánh gi/ận mẹ. Nửa đêm nôn thốc nôn tháo, hãi nhớ lại đống th/uốc đã uống. Tôi gọi nhưng ai thèm đáp. Sàn nhà nham nhở bãi nôn.
Đang lúc tưởng sắp ch*t, bật xông t/át một cái đ/á/nh bốp: “Ra nhà vệ sinh nôn à?” Cái t/át khiến ong ong, ngã vật xuống buồn nhúc nhích. tôi, hốt hoảng gọi bố: ơi! Ra Ngư này!”
Vai ghề khiến càng buồn nôn, nhưng dám, bị m/ắng. Vừa đặt xuống xe, nôn thêm lần nữa. Mặt tái mét. Tôi nắm tay bà: “Mẹ đưa viện đi! sẽ thảo, việc lắm, sau này ki/ếm thật tiền…” Lúc ấy khiếp, thực sự ch*t.
Chị thường nói có ước sống vui vẻ. Chị bảo ngưỡng m/ộ sự huyết tôi, bản thân như cá ướp may có gia đình. Nhưng những đ/á/nh đổi mồ hôi nước mới có được, hé môi tới tận tay.
Vì bệ/nh tật, muộn lớp. Khi thức khuya giải chui chăn đọc tiểu thuyết. Bố m/ua kính chống ánh và massage cho chị. Tôi lớp 7 đã cận 4 độ. Nhờ đọc sách mới dùng ké massage.
Một đêm nọ, sau bài xong, lướt đăng: “Mình cá khô ước mơ. Cuộc sống quan trọng vui vẻ!” Văn – kẻ th/ù lớp – bình luận: “Em như tốt, như mấy đứa quắc tham vọng.” Văn hay chê tham buông bỏ. Ha! Ai vui? Nhưng cuộc đời vốn bất công, có sinh ra để chịu đựng.
Cuối thi đậu trường cấp Chị tiền trường. Cảm giác ấy thật kỳ lạ, như mọi nỗ lực trò hề. Chị vẫn chiến thắng.
Có thời thích một chàng trai. ta chơi bóng rổ, nụ cười tỏa nắng, theo Chị thức đêm xếp giấy, đan khăn choàng đông, nhịn ăn vì ta. Nhưng chàng đoái hoài. Chị trở thành x/á/c h/ồn. Bố ruột hỏi nguyên do.
Bình luận
Bình luận Facebook