Tôi và Bạch Tẫn Thành đứng bên cửa sổ, ánh trăng như nước đổ xuống khiến đường nét thanh tú của chàng thêm dịu dàng. Chàng chắp tay cúi đầu:
- Thật đa tạ Liễu tiểu thư lần này.
Tôi ngẩn người không đáp, nghĩ đến chuyện hôm ấy vẫn chưa biết mở lời thế nào. Đành gật đầu nhẹ, lại thấy im lặng cũng không ổn nên đ/á/nh liền hỏi thẳng:
- Bạch ban chủ vẫn chưa trả lời câu hỏi của tiểu nữ hôm đó.
Tôi chỉ muốn biết có phải Bạch Tẫn Thành thật sự gh/ét mình, nào ngờ chàng trầm mặc hồi lâu. Giọng chàng trầm xuống:
- Cô không hối h/ận?
Hiểu ý chàng, ba chữ "không hối h/ận" đã buột miệng thốt ra. Bạch Tẫn Thành chăm chú nhìn tôi như thể qua mấy canh giờ, rồi khẽ đáp:
- Được.
Tôi chưa kịp hiểu ẩn ý, khi nhận ra liền túm lấy tay áo chàng tròn mắt:
- Chàng... chàng đồng ý rồi ư???
Bạch Tẫn Thành lặng thinh, dường như khóe môi chàng khẽ nhếch.
Dù chàng đã nhận lời nhưng vẫn cần phụ thân tôi chấp thuận. Thế là đêm ấy, tôi quỳ gối trước thư phòng. Tưởng phải quỳ vài canh giờ, nào ngờ phụ thân vẫn không đổi được tính mềm lòng. Vừa càu nhàu bước ra, người vừa thở dài:
- Tịch Tịch, phụ thân không lo gì khác, chỉ sợ Bạch Tẫn Thành không chân tình với con.
Tôi cố thuyết phục cha bằng những lời thề son sắt, nói chàng đối đãi với mình rất tốt. Phụ thân gật đầu:
- Tẫn Thành vốn là đứa trẻ tốt. Những năm đói kém, bất kỳ ai đến cửa Bạch Gia Ban đều được nó thu nhận. Mấy chục năm qua người ra kẻ vào cũng cả trăm.
- Cha đồng ý hôn sự, chỉ một điều: nó phải thật lòng yêu quý con.
Tôi xúc động ôm ch/ặt cánh tay cha suýt oà khóc, chợt nhớ việc hệ trọng liền nghiêm mặt hỏi:
- Còn Thẩm Vương Gia kia thì...
Phụ thân phẩy tay cười:
- Để cha lo. Chỉ có chuyện Bạch Hiên Lâu vẫn chưa thể vội vàng.
Tôi vui sướng nhảy cẫng lên, phụ thân nhìn mà cười ha hả:
- Con gái nuôi bao năm cuối cùng cũng xuất giá rồi.
Hôn lễ của chúng tôi cực kỳ long trọng: lụa đỏ ngập trời, đèn lồng phủ kín phủ đệ. Phụ thân sắm cho biệt phủ mới, tôi đích thân đề tấm biển "Bạch Phủ" để tránh thiên hạ dị nghị, cũng sợ chàng không thoải mái.
Khi Bạch Tẫn Thành đến rước dâu, cả Bạch Gia Ban đều đến nghênh thân. Dư Thước vui nhất, ai nấy đều tươi cười chúc phúc. Chỉ riêng tôi biết, có lẽ chàng không thích mình.
Bạch Tẫn Thành cưỡi ngựa ông buộc lụa hồng, đi hài đen áo đỏ. Nước da trắng càng thêm bạch dưới ánh hồng y, tóc đen búi cao với kim quan lấp lóa. Dù che khăn đỏ vẫn cảm nhận được ánh mắt gh/en tị của các tiểu thư.
Chàng nâng tay tôi bái biệt phụ thân, đưa lên kiệu hoa. Kiệu đong đưa, tôi mơ hồ nhìn bóng chàng qua làn voan, lòng dâng đầy cảm xúc lẫn lộn.
Trong yến tiệc, Trình Bắc cũng đến. Chàng ngồi uống rư/ợu không ngừng, khi tôi đến gần liền đứng dậy. Lần hiếm hoi không châm chọc, chỉ nhìn tôi hồi lâu rồi nói:
- Chúc mừng.
Bạch Tẫn Thành đi bên cạnh chưa kịp mở miệng đã chạm ly với Trình Bắc:
- Đa tạ.
Ngưng Thúy chạy nhót khắp tiệc, mau chóng hoà nhập với Dư Thước. Khách quen Bạch Hiên Lâu đến đông đảo, lần lượt chúc mừng chàng. Tôi vẫn nghe vài lời đàm tiếu: kẻ bảo Bạch Tẫn Thành mượn hôn nhân leo cao, người nói tôi dùng áp lực bức hôn. Mặc kệ! Dù sao chàng đã là của tôi rồi.
Thẩm Như Nguyệt mặt mày ảm đạm xuất hiện. Nàng từng là khán giả cuồ/ng nhiệt của Bạch Tẫn Thành, nay thấy chàng áo hồng bên tôi chỉ muốn cư/ớp phỗng. Tôi tươi cười nhận lễ kim của nàng. Bạch Tẫn Thành bên cạnh chẳng thèm liếc mắt, quả là ngoan ngoãn.
Yến tiệc kết thúc trong tiếng chúc tụng. Đêm về Bạch Phủ, Bạch Tẫn Thành ngước nhìn tấm biển thì thào:
- Nàng không cần làm thế.
Tôi chẳng dám thân mật quá, sợ chàng chán gh/ét, đành lén áp sát cười:
- Đã thành thê của chàng, đây đương nhiên là Bạch Phủ.
Chàng im lặng. Trong phòng đỏ rực nến hồng, Bạch Tẫn Thành cúi nhặt táo lạc trên giường. Tôi không dám ngẩng mặt, dù đã thành thân vẫn cảm thấy cách biệt. Khi chàng nâng chén rư/ợu giao bôi, tôi bối rối đến nỗi hai người uống trong tư thế lúng túng. Đây là lần đầu tiên gần chàng đến thế - từng sợi mi dài, hơi thở ấm phả má. Mặt tôi đỏ bừng.
Ngẩng lên mới phát hiện chàng uống rư/ợu đã ửng hồng gò má. Nhìn cảnh ấy bỗng thấy đáng yêu lạ thường. Chàng cởi kim quan, hỏi:
- Nàng sợ ta?
Tôi lắc đầu cuống quýt. Đâu phải sợ, chỉ vì yêu nên mới cẩn trọng từng li, sợ làm chàng không vui. Chàng trầm ngâm hỏi tiếp:
- Vậy sau này gọi nàng thế nào? Gọi Tịch Tịch ư?
Bình luận
Bình luận Facebook