Quý cuối cùng chịu nữa, dậy bước tắm: "Chuẩn đi ngủ."
Tôi theo lưng ấm ức cất lọ y tế.
Hừ, chẳng chịu nào.
Biết đâu sau này nhớ, nhắc lần nữa.
25
Sau khi dọn dẹp xong và nằm lên bỗng áp sát b/ắt n/ạt tôi.
Tôi vốn nghĩ đã hôn rồi, mấy nay đủ làm ấm ức.
Dù đây, chắc đụng tôi.
Nhưng vẻ thực cảm số tiền m/ua công quá hời, "trả giá" áy náy.
Anh vồ lấy buông, nhanh chóng đầu rên rỉ chống cự.
Không làm nũng đùa thực ra.
Hiện tại cơ chịu nổi, yên cho người khác ngã.
Khi ghì ch/ặt, đ/au mức méo mặt.
"A Thâm, mệt để hôm khác được không?"
Quý lẽ nghĩ bộ dạng giả tạo và phóng đại.
Anh lạnh lùng đột hỏi: "Không chó ngoài đường đấy chứ?"
Cơn đ/au phản ứng chậm chạp, ngẩn người hồi lâu mới hiểu ý anh.
Tôi khuôn hơi biến dạng bật "phụt" một tiếng:
"Nếu thật, để bụng không?"
Quý trừng mắt đột đ/è xuống cắn mạnh.
Lần này, dù vật lộn vẫn im lặng kiên quyết tha.
Khi hành hạ gi/ật chiếc đầu tôi.
Anh thích luồn ngón tóc y như trước khi mất trí nhớ.
Tôi nắm lấy hớn hở: "Phải đeo chứ."
"Bác sĩ bảo viêm do nhiễm lạnh."
"Bảo đeo giữ ấm, ra khỏi."
Quý bực dọc đưa xuống eo tôi: "Gặp lang băm nào vậy?"
Tôi bật khúc khích trước vẻ anh.
Anh vẫn dễ như xưa.
Cơn đ/au mồ hôi túa ra ướt đẫm chiếc len, ngáy khó chịu.
Trong tầm mắt mờ đi, vẫn đẹp nhất.
Tôi xoa má mỉm cười: "A Thâm, yêu nhiều lắm."
"Em chó đâu, chỉ thôi."
Nét hoi giãn ra, sau khi được tỉnh, cuối cùng hành hạ thêm.
Anh lạnh lùng: "Nghịch đủ rồi sớm đi tái hôn, cục dân chính chỗ chơi đồ à?"
Tôi rõ lắm những lời nói.
Quá đ/au giọng như vọng từ xăm, ảo giác.
"Đứa Thiên Thiên đã bỏ rồi, lòng chưa?"
Lần này ảo giác.
Tôi thực đ/au mụ mị, còn tỉnh táo.
Anh nhiều phụ nữ Thiên Thiên bảo bối nhất.
Sao nỡ bỏ chứ?
26
Quý qua đêm.
Nửa khi tỉnh sau cơn hôn mê, điện thoại.
Bên kia thoáng tiếng "Triệu Thiên Thiên" lọt tôi.
Quý luôn căng thẳng vì cô ta, máy một lời trực rời giường đi mất.
Khi xuống lầu, đã biến xe còn.
Tôi dài.
Mong ở rốt cuộc vẫn viển vông.
Tôi lục dướầu bàn trà, ngăn kéo trống rỗng.
Ngẩn người một lúc, đành lên lầu lấy lọ khác.
Uống xong vừa đặt lưng xuống tỉnh dậy đã trong bệ/nh viện nước ngoài.
Triệu Du ngồi cạnh giọng lạnh băng: "Cô ngất ở nhà."
"Nếu qua, khi đã bốc chẳng ai hay."
Anh đầu trọc lốc và đôi mắt thâm quầng mắt.
Người đàn ông ba mươi mấy trông yếu như thiếu nữ, suýt khóc.
Anh biết còn chống đỡ nổi.
Tôi x/ấu hổ xoa đầu, hề hề:
"Đừng chứ, buồn lắm. Sinh tử số, sớm gì đi."
Triệu Du quay lưng, nữa.
Anh nói: "Tôi sẽ tới."
Chữ "gặp nơi cổ họng.
Cổ họng ngáy, ho sặc sụa.
Y tá đưa thùng rác, ho cho khi đáy thùng loang m/áu.
Ý thức mơ hồ, hơi đ/ứt quãng.
Bác sĩ ập vào, đeo máy thở, cấp c/ứu.
Giọng bác sĩ gấp gáp: "Gọi người ngay đi!"
Tôi gắng hết sức Du theo xe đẩy:
"Đừng Thâm, làm ơn."
27
Gương Du gi/ật, giọt lệ rơi mu bàn tôi.
Tôi cảm nhận ánh chói lòa.
Sau biết bao lâu, tắt.
Triệu Du bước vào, quỳ bên giường ngào:
"Lâm Tiểu Thư, cô còn..."
Còn điều gì nói không?
Nửa câu sau lại.
Anh luôn bác sĩ bụng và nhân hậu.
Tôi thào: "Lâu lắm rồi A cười."
"Từ Quả ra đi, nụ đẹp đẽ đã biến mất."
"Nếu một nhớ tất cả."
"Hãy nói hộ tôi: đã cố hết sức, ch*t Quả lỗi anh."
"Hãy sống thật tốt, thay cả và con."
"Cuối cùng được đoàn sao lòng nhớ thương A Thâm..."
Giọng nhạt dần, mê man.
Trong cơn du, như trở năm trước.
Trong khách, một kia ôm tôi.
Quả khúc khích, hứng nói:
"Tiểu Thư, đợi xong việc, chúng ta nghỉ một tháng, cả đi du lịch vòng quanh giới."
Bình luận
Bình luận Facebook