Tôi theo cô về phía ba, nó to đôi đen láy, nhoẻn miệng răng với tôi.
Đứa ba đầy ba tháng, dẫn nó dọn về nhà Dật.
Hôm khi về nhà, đang sắp xếp đồ đạc mình ba, bình tĩnh, ngăn nắp.
Đứa lớn hai hào hứng vây giường vừa tò mò bé, vừa ngừng hỏi đủ thứ.
Tôi dịu dàng kiên nhẫn trả lời, người giúp việc chồng về, quay lại, mỉm với ấy: "Về rồi à?"
Tôi trả lời, quay lại tiếp tục việc mình.
Tôi thể nhận đậu người tôi.
"Có vì gặp không, thấy chút... đổi, nhưng lại đâu." Anh mang chút thăm dò.
Tôi đáp lại gì.
Tôi đổi đến, lẽ là——từ ngày đi, người Dư Man từng đầy vui buồn hiện mặt, xúc luôn bị chi phối, biến mất mãi mãi.
Buổi tối, lớn hai náo đến nửa đêm, cuối cùng luyến tiếc ngủ.
Đứa ba cũng bảo mẫu đưa ngủ, phòng chỉ còn lại hai chồng chúng tôi.
Tôi hướng về máy tính bảng, chăm tra số tài liệu trust mà luật sư Trần gửi đến.
Tưởng mình ngồi bên chút an hiếm thấy.
Rất xong việc, cất máy tính với Dật: "Mấy trước bố mẹ chồng Mỹ Thành gần đây mới mấy cửa hàng, lượng tiền lưu chuyển rất lớn, đề nghị, hứng thú không?"
Kết hôn gần năm năm, đầu tiên đưa ra kiến về việc kinh doanh Dật.
"Được, đi." trả rất nhanh, ảo giác không, chút nhiên vui mừng.
"Hiện tại khoản tiền mặt, xem mấy loại trust đều hài lòng lắm. muốn góp Mỹ Thành, cổ phần ghi danh dưới tên ba con, không?" "Mặc với mà tất cả những con họ đều thành viên gia nhưng vẫn muốn tranh thủ chút con tôi."
Ý rõ.
Đây kể từ sau chồng trước, đầu tiên trực tiếp đến với cố giữ độ mái, nhưng khó tránh khỏi lộ ra sắc bén.
Tưởng chút ngượng ngùng, lại chút bực mơ hồ, cãi lại vui: "Dư Man, địa vị các con ai thể chuyển, cũng châm chọc vậy."
Tôi cười: "Vậy, coi nhé?"
"Tất nhiên," chút gi/ận "Chúng cũng con cổ phần gấp đôi."
Tôi nhếch mép, dậy đến trước thoa kem da.
Tưởng im lúc, hỏi: "Số tiền bố để lại à?"
"Ừ," định giấu giếm, tự giễu, còn cách nào khác, con gái ông giỏi giang, quản lý công ty, lại năng lực gì người già đành con đường ng/u ngốc nhất, để lại khoản tiền cô các cháu ngoại."
Tôi gì, thoa kem da lên cánh cách chậm rãi, cố kiềm khóe miệng run, nhưng vẫn lấp nước mắt.
Tôi thất vọng với bản bởi vì cố che giấu, vẫn châm chọc, lại soát để lộ ra buồn bã đuối.
Tưởng im tôi, chút xót xa.
Tôi thấy thở dài khàng, rồi dậy đến sau lưng tôi, giơ ôm lòng, nói: "Trước mặt muốn khóc thì cứ khóc đi."
Tôi cúi thoa đều chút kem da còn lại cẳng tay, ngẩng đầu gương, nở hoàn hảo chê được: ơn."
Tôi tự nhận thấy mình thể hiện bình tĩnh đúng mực, nhưng chỗ nào bị kích động mạnh, cánh siết ch/ặt rắn, đầu hôn tai cổ tôi, thở nên gấp gáp.
Tôi ngửa hai người gương.
Người ông nheo mắt, biểu chăm chú, đường nét khuôn mặt nghiêm nghị, dáng vẻ hoàn toàn say đắm.
Tôi mỉm buồn bã với chính nhàng nhắm lại.
Đêm chỉ người thỏa mãn.
Có lẽ vì bên nhau, thậm thể hiện cả thời mới cưới.
Bình luận
Bình luận Facebook