Cuối cùng, tôi đành viện cớ Lý Ngộ ra – con trai cựu hành trưởng ngân hàng của chúng tôi. Bảo rằng cá là cậu ấy m/ua, mẹ tôi mới chịu im miệng.
“Ừa. Tớ biết Lý Ngộ mà. Bạn cùng khóa, nguyên là lớp trưởng lớp 1, chơi bóng rổ cũng cừ nữa. Hồi đó hay giúp Kim Hi mang nước uống cho tớ lắm.” Đoàn Viễn Ý có ấn tượng khá tốt với Lý Ngộ.
Nếu ngày ấy không đi xem Lý Ngộ đ/á/nh bóng, có lẽ tôi đã chẳng có cơ hội tiếp xúc với Đoàn Viễn Ý. Qua Đoàn Viễn Ý, tôi mới biết hóa ra con trai chơi bóng rổ có thể đẹp trai đến thế. Khi ấy, Đoàn Viễn Ý chuyên chơi streetball, quấn khăn đầu, ném bóng kiểu backshot, side shot, one-hand shot. Bất kể có vào rổ hay không, xung quanh lúc nào cũng rậm rịch tiếng vỗ tay của hội con gái.
Khác hẳn với Lý Ngộ – đ/á/nh bóng như giải phương trình, từng bước di chuyển đều tính toán vị trí chuẩn x/á/c, lực ném và góc độ được đo đạc tỉ mỉ, nhạt nhẽo vô cùng. Dĩ nhiên vẫn có bạn nữ thích phong cách ấy, cho rằng hình tượng học bá của cậu ấy bất khả xâm phạm. Dù sao đó cũng không phải tôi, tôi chỉ xem mặt mà thôi. Gương mặt Đoàn Viễn Ý xét ra còn nhỉnh hơn Lý Ngộ một bậc.
Lý Ngộ nghe vậy tỏ ra bất phục: “Hừm. Mấy cái mánh lới hào nhoáng ấy thôi. Cuối cùng tỷ số vẫn bị tôi ngh/iền n/át thôi mà.”
“Rõ ràng là cậu đang gh/en tị.”
“Gh/en tị? Tôi cần gh/en tị với kẻ chỉ cao 1m84?”
“Xạo! Trẻ con!” Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Hồi nhỏ, Lý Ngộ chỉ cao trung bình, tốt nghiệp cấp hai mới được hơn 1m7. Không hiểu năm lớp 10 ăn gì mà cậu ấy bỗng phổng lên 1m85, dáng người thon thả, chân dài, chuẩn mẫu người mặc đồ đẹp. Từ đó, cậu ta lúc nào cũng vênh váo gọi tôi là “nấm lùn” hay “m/ập ú”. Trời ơi, tôi cao 1m68 nặng 43kg, đâu đâu cũng là chuẩn mực. Sau khi biết số đo của Đoàn Viễn Ý qua bài kiểm tra thể chất, cậu ấy liền có thêm đối tượng để chế giễu – dù chỉ chênh nhau 1cm. Nhưng con trai dường như đặc biệt để ý chuyện này, tôi tin chắc sau này bia m/ộ của cậu ấy sẽ khắc dòng: “Tôi, Lý Ngộ, cao 1m85.”
4. MÓN QUÀ BẤT NGỜ TỪ TRỜI
Dù không ưa cách Đoàn Viễn Ý thể hiện, Lý Ngộ vẫn cần mẫn làm “thần ái tình” thay tôi. Những bức thư tình, chai nước tôi gửi Đoàn Viễn Ý đều qua tay cậu ấy chuyển lại.
Vốn dĩ Đoàn Viễn Ý đã quá quen với những cô gái như tôi. Chàng trai “điều hòa trung tâm” này chẳng từ chối món quà nào, nhưng thực sự chẳng nhớ nổi khuôn mặt tôi.
Cho đến một lần, khi tôi trèo lên giàn khung xà để ngắm Đoàn Viễn Ý đ/á/nh bóng. Đợi họ tan sân, tôi định leo xuống thì trượt chân, cả người đ/ập mặt xuống đất. Đau đến mức méo mặt.
Một đôi giày dừng trước mặt.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy gương mặt điển trai của Đoàn Viễn Ý đang cúi xuống, tay đưa về phía tôi. Nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh nắng tháng sáu: “Đây đúng là món quà trời cho.”
“Cậu... biết tên tôi?” Gặp trai đẹp là tôi lại ngớ ngẩn.
Sau khi Lý Ngộ biết chuyện, cậu ấy bảo tôi làm mặt mũi cậu nhuốc nhơ. Cả đội bóng đều biết có cô gái tên Kim Hi vì ngắm Đoàn Viễn Ý mà rơi từ trên xà xuống, mặt mũi nhếch nhác.
Vừa bôi th/uốc đỏ lên mặt tôi, Lý Ngộ vừa càu nhàu: “Nhẹ tay thôi! Hư nhan sắc thì Đoàn Viễn Ý chê tôi mất.”
Tôi đ/ập tay cậu ấy ra.
“Không s/ẹo thì hắn cũng chẳng thèm cậu đâu!”
Lý Ngộ luôn đạt điểm tuyệt đối trong các kỳ thi, nhưng về chuyện tình cảm, cậu ấy chỉ là kẻ kém cỏi. Ví như việc suốt ngày quấn quýt bên Đoàn Viễn Ý mà chẳng hiểu nổi ý đồ đối phương. Nhưng gái theo trai cách màng tang, nam thần lại phải lòng đúng gu tôi.
Tôi và Đoàn Viễn Ý chính thức thành đôi vào cuối năm lớp 10, do cậu ấy tỏ tình trước. Không phải loại “mê trai quên bạn”, nên trước khi đồng ý, tôi đặc biệt xin ý kiến Lý Ngộ.
Lý Ngộ nói: “Cậu thích là được. Cậu biết đấy, dù cậu làm gì tôi cũng ủng hộ.”
Câu nói khiến tôi xúc động nghẹn ngào, đứng lặng mấy giây rồi vỗ vai cậu ấy: “Vậy ngày mai tớ đi hẹn hò với nam thần nhé!”
Hình như từ lúc đó, chúng tôi bước vào hai ngả rẽ khác nhau.
Tôi bận yêu đương, cậu ấy cắm đầu vào học.
Kết quả, điểm thi đại học của cả hai chúng tôi đều bình thường. Đoàn Viễn Ý khá hơn tôi chút, đậu đại học hàng đầu địa phương. Tôi cày sát nút đỗ trường nhì, may mắn vẫn cùng thành phố.
Còn Lý Ngộ, đúng như kỳ vọng của mẹ – hành trưởng ngân hàng, bước từng bước vững chắc, đỗ thủ khoa thứ ba vào ngành Thiên văn Đại học Hong Kong.
Vì chuyện này, suốt hè năm cuối cấp tôi chẳng thèm nói chuyện với cậu ấy. Một nửa vì bận hẹn hò với Đoàn Viễn Ý, nửa còn lại là gi/ận thật.
Lý Ngộ rõ ràng đã hứa sẽ cùng tôi học chung thành phố. Từ tiểu học đến cấp ba, cậu ấy luôn cam kết như vậy. Như lời tôi quả quyết sẽ lấy Đoàn Viễn Ý.
Địa phương vốn có trường top đầu, lại còn cấp học bổng toàn phần cho cậu ấy. Thế mà cậu ấy nhất quyết chọn Hong Kong – nơi xa Trường Châu nhất. Chẳng bàn bạc gì với tôi. Vì thế tôi tức gi/ận, đến tiệc mừng nhập học cũng không thèm dự.
Hôm trước ngày lên đường, tôi chặn cậu ấy trong sân tập: “Ý gì đây? Cả hè không một cuộc gọi, tin nhắn. Muốn tuyệt giao hả?”
“Cậu cũng đâu có nhắn.”
“Tôi thì...” Tức đến nhức óc, rõ ràng cậu ấy sai mà còn ngang ngược: “Đỗ cao là gh/ê g/ớm lắm hả? Coi thường bạn cũ? Hừ! Ai thèm cùng thành phố, có Đoàn Viễn Ý là đủ.”
“Tốt nhất vậy. Đạo bất đồng bất tương vi mưu.” Cậu ấy ném câu xanh rờn rồi bỏ đi. Sau này tôi nghĩ ra đủ lời đáp trả hay ho, tiếc là không còn dịp dùng – ngày hôm sau cậu ấy đã đi rồi. Cặp “Món quà bất ngờ” từng được xem là kim đồng ngọc nữ của khu tập thể, giờ chỉ còn lại Kim Hi.
Ngày cậu ấy đi Hong Kong, tôi cũng chẳng buồn tiễn. Đã “đạo chẳng chung” thì đừng liên lạc làm gì.
Vốn dĩ năm năm qua chẳng mấy khi nhớ đến con người ấy, mấy hôm nay tự nhiên như gặp m/a – linh tinh nghĩ vẩn vơ.
Bình luận
Bình luận Facebook