Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Nhưng em đã hỏi rõ ràng chưa, Thiệu Đường và Thời Nghiễm rốt cuộc là qu/an h/ệ gì?”
“Em chưa hỏi.”
Tôi đáp, “Em định hai ngày nữa đến trường họ một chuyến.”
Tôi cắm đầu viết bài suốt ba ngày, cuối cùng cũng tìm được một buổi sáng rảnh rỗi, lái xe đến trường N.
Buổi sáng có tiết của Thời Nghiễm, môn Cấu trúc máy tính.
Tôi cố ý thay bộ đồ trẻ trung giản dị với áo trắng quần ngắn, len lỏi vào lớp học, ngồi ở hàng ghế sau lắng nghe Thời Nghiễm giảng bài.
Dù cách xa đến thế, khi Thời Nghiễm quay người vẫn thấy đường nét quai hàm thanh tú của anh.
Anh ấy đẹp trai thật.
Giọng nói cũng hay nữa.
Dù nội dung giảng tôi chẳng hiểu một chữ.
Đến cuối giờ, Thời Nghiễm mở một slide rồi nói nhẹ nhàng:
“Hôm nay không điểm danh, bốc thăm ngẫu nhiên hai bạn trả lời câu hỏi.”
Một vòng người xung quanh tôi lập tức ngồi thẳng băng.
Rồi tôi thấy ánh mắt Thời Nghiễm quét qua học sinh trong lớp, dừng lại trên mặt tôi.
Anh nhướn mày, lòng tôi dâng lên cảm giác bất an.
Quả nhiên, giây sau Thời Nghiễm cất giọng: “Bạn nữ tóc buộc hai bên ở hàng ba từ trái vào, mời lên trả lời.”
Tôi từ từ đứng dậy, trừng mắt với anh một cái rồi nói: “Xin lỗi thầy Thời, em không biết ạ.”
“Tên em là gì?”
“Mạnh Kính Tâm.”
Thời Nghiễm giả vờ liếc nhìn sổ điểm danh: “Ngồi xuống đi.”
Rồi gọi một người khác trả lời.
Cậu sinh viên ngồi cạnh hỏi tôi: “Mạnh Kính Tâm bạn lớp nào thế? Trước giờ chưa thấy bạn.”
Tôi nghiêm túc đáp: “Ồ, tôi không phải sinh viên trường N. Tôi đến dự thính vì thầm thương thầy Thời.”
Trong ánh mắt kinh ngạc của nam sinh, chuông hết giờ vang lên.
Tôi theo chân Thời Nghiễm ra khỏi giảng đường, hướng về phía văn phòng khoa.
Khi vắng người, tôi bước song hành: “Anh cố ý đấy.”
Thời Nghiễm liếc nhìn tôi, khóe miệng cong lên vẻ hài lòng: “Cố ý gì?”
“Gọi em trả lời câu hỏi!”
Anh không đáp, nắm lấy tay tôi.
Mặt tôi đỏ bừng.
Bước vào văn phòng, tôi thấy Thiệu Đường ngồi ở bàn đối diện.
Cô ta nhìn tôi, sắc mặt biến đổi: “Sư huynh! Sao anh dẫn người yêu cũ đến đây?”
“Không phải người yêu cũ, là người nhà.”
Thời Nghiễm sửa lại, kéo ghế mình ra:
“Em ngồi đây đợi anh, anh qua phòng thí nghiệm chút rồi về nhà.”
Anh vừa đi, tôi đứng bật dậy trước mặt Thiệu Đường: “Thất vọng lắm hả?”
Cô ta không nhượng bộ: “Tái hợp thì sao? Loại người ấu trĩ như cô, chia tay lần nữa là chắc. Sư huynh sẽ hiểu ra người bạn đời cần là người chín chắn, không phải con bé hay hờn dỗi.”
“Chín chắn? Ý cô là bản thân?”
Tôi cười nhạo: “Thiệu Đường, cô nên soi gương xem bộ dạng mình tồi tệ thế nào.”
Thiệu Đường bình thản: “Vậy cô đoán xem làm sao tôi biết các người chia tay? Làm sao biết cô là đồ hư hỏng? Nếu sư huynh không thích những lời đó, đã sớm c/ắt đ/ứt với tôi rồi.”
10
Câu nói đ/âm thẳng vào nỗi sợ sâu nhất của tôi.
Khi Thời Nghiễm quay lại, tôi im thin thít.
Ngồi xuống xe, anh hỏi: “Tâm trạng không tốt?”
“Sao cô ta gọi anh là sư huynh?”
Tôi không nhịn được.
“Hồi cao học và tiến sĩ, chúng tôi cùng lab. Cô ấy kém một khóa. Giờ cùng dạy trường, thỉnh thoảng vẫn gọi thế theo thói quen.”
“Vậy sao cô ta biết chúng ta chia tay, còn chê em x/ấu tính?”
Mặt Thời Nghiễm lạnh băng: “Cô ấy nói thế với em?”
“Đúng.”
Anh nghiêm mặt: “Hôm chúng ta chia tay, mẹ anh gọi điện nhắc đến chuyện này, nói em tính khí nóng nảy, bị cô ta nghe lỏm.”
Tôi sững người: “Thì ra là vậy.”
Điều tôi muốn hỏi nhất là: Tại sao hôm đó cô ta định lợi dụng lúc anh say đưa anh về nhà, mà anh không đoạn tuyệt?
Nhưng tôi không dám hỏi. Thế giới người lớn phức tạp, họ là đồng môn, đồng nghiệp, còn hợp tác dự án. Nếu tôi cố, chỉ tổ cãi vã thêm.
Thôi thì kệ đi.
Tôi quyết làm người yêu chín chắn.
Miễn Thiệu Đường không khiêu khích, tôi coi như cô ta không tồn tại.
Tôi theo Thời Nghiễm về nhà ăn cơm, ngủ trưa.
Tỉnh dậy đã xế chiều.
Vừa mặc áo xong, giọng Thời Nghiễm vang lên: “Đói không?”
“Em về đây.”
Chuông điện thoại vang lên. Là Kỳ Ngôn.
Giọng anh ta say khướt: “Tâm à, anh nhớ em.”
Trong căn phòng yên lặng, từng chữ vang rõ.
Tôi đờ người, cảm nhận hơi thở lạnh giá sau lưng.
“Kỳ Ngôn, tỉnh táo đi. Chúng ta đã chia tay...”
Tôi tính nhẩm: “Năm năm rồi.”
“Nhưng năm năm nay anh vẫn đợi em. Lúc đó chia tay chỉ vì hiểu lầm...”
Chương 7
Chương 2
Chương 15
Chương 43
Chương 6
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook