Cuối cùng Thái Tử đích thân tới phủ, không biết hắn đã hứa hẹn điều gì với tướng quân, cuối cùng tướng quân cũng buông lời đồng ý.
Chiếu chỉ ban hôn truyền xuống ngày hôm sau.
Là Thái Tử Trắc Phi.
Tiểu thư vui mừng đón nhận thánh chỉ, nàng không so đo địa vị chính thất hay thứ thất, chỉ biết mình sắp được gả cho người trong lòng, cười tươi chuẩn bị thêu áo cưới.
Nhưng đôi tay múa thương hồng anh điêu luyện ấy lại không cầm nổi cây kim thêu. Tôi nhìn đống chỉ màu hỗn độn trên áo cưới, phải quan sát hồi lâu mới dè dặt khen:
- Tiểu thư thêu đôi bướm sắc này đẹp quá.
Tiểu thư nghe vậy khựng tay cầm kim, giây lâu mới thở dài:
- Ta thêu uyên ương đấy.
Hai thứ này đâu có giống nhau? May mắn thay, hứng thú của tiểu thư đến nhanh đi cũng gấp. Cuối cùng việc thêu áo cưới đành đổ lên đầu tôi.
Tiểu thư đ/á chiếc hài, nhảy tưng tưng lên sập gụ, nhấm nháp chùm nho tôi đã chuẩn bị sẵn.
Thời gian thoáng cái đã đến ngày Thái Tử nghênh thứ phi. Dù là thứ thất nhưng Thái Tử vẫn dành cho tiểu thư đủ thể diện - cho nàng vào cửa chính.
Khách khứa vui vẻ, đèn hồng màn ấm. Tiểu thư mặc áo đỏ nhiều lần, nhưng chưa bao giờ lộng lẫy như hôm xuất giá. Nhìn nàng hồi hộp vò nhàu khăn che, lòng tôi chợt se lại. Có nỗi bất bình khó tả, nhưng không thể gọi thành lời.
09
Sau hôn lễ, tiểu thư và Thái Tử cũng có quãng ngày vui vẻ. Như trong truyện thư sinh - tay trong tay điểm phấn tô son, soi gương cài trâm.
Thái Tử chiều chuộng để nàng khỏi giữ lễ nghi phủ quán. Mùa hè, nàng thả chân trần dạo ao sen. Sóng nước xua đàn cá, tiếng cười trong trẻo vang lên. Nàng còn kéo cả Thái Tử đang đứng xem xuống nước, làm ướt áo bào nguyệt bạch. Thái Tử chỉ cười ngắm nàng, để bàn tay ngọc thả sóng nước vỗ về thân mình.
Lúc ấy tôi ước giá như thời gian ngừng trôi.
Nhưng Thái Tử phải lấy chính thất. Hoàng hậu kén chọn kỹ lưỡng, chọn đích nữ của Khương Thừa tướng phủ. Nghe nói Khương tiểu thư thể chất yếu ớt, ít khi dự các yến hội. Tôi và tiểu thư đều chưa từng thấy mặt vị này.
Tiểu thư chẳng bận tâm. Nàng chống cằm nghe tôi đọc truyện thịnh hành, thỉnh thoảng vỗ tay tán thưởng. Chúng tôi đều nghĩ Khương tiểu thư chỉ là bệ/nh nhân mọn, không đáng lo. Thái Tử đáng lẽ phải yêu người phụ nữ kiều mị như tiểu thư mới phải.
Nhưng tất cả đều lầm. Hóa ra tình sâu tựa biển cả cũng có thể là lớp kịch diễn.
Ngày Thái Tử nghênh chính thất, lụa đỏ khắp phủ chói mắt. Tiểu thư chán ăn, đóng kín cửa phòng cả ngày. Dù sao nàng chỉ là thứ phi, không đủ tư cách tiếp đãi khách. Tiếng chiêng trống bên ngoài khiến người bực bội.
Tôi làm trò hề chọc cười. Nàng bật cười, ngón tay điểm lên trán tôi:
- X/ấu lắm!
Khi màn đêm buông xuống, tiểu thư khẽ hỏi:
- Tụng Xuân, ngươi nói Tiêu Uất Phong có cùng Khương tiểu thư uống hợp cẩn tửu không?
- Hắn có hứa với nàng 'nhất sinh nhất thế nhất song nhân'?
- Có hôn nàng...
Tiểu thư không nói tiếp. Giọng nàng trầm xuống, có lẽ đang đ/au lòng. Trong bóng tối, tôi không thấy rõ nét mặt nàng, chỉ cố gắng trấn an:
- Khương tiểu thư x/ấu xí lại hay đ/au ốm, Thái Tử chắc chẳng ưa. Biết đâu đầu nàng mọc sừng, da đen, giọng the thé, gió thoảng là ngã.
Càng nói, chúng tôi cười càng to. Nhiều năm sau tôi mới nhận ra, đêm ấy tiểu thư không cười - nàng đang khóc...
Khi ấy ta thật ng/u ngốc, dùng cách chê bai người này để làm vui lòng người khác. Nhưng tiểu thư ta lương thiện như thế... Sao nàng vui nổi?
10
Sáng hôm sau khi đi vấn an, chúng tôi mới được thấy Khương tiểu thư - giờ đã là Thái Tử Phi. Nàng có đôi mắt dịu dàng tựa nước, nhẹ nhàng mà thấm sâu.
Chúng tôi ngỡ Thái Tử Phi sẽ ra oai khi gặp thứ phi, nhưng đều lầm. Nàng cười uống trà tiểu thư dâng, đưa một phong bao đỏ:
- Không ngờ muội muội Tạ gia xinh đẹp thế, nhìn mà đẹp lòng.
Không gọi thứ phi, mà là Tạ muội muội. Nàng biết tiểu thư để tâm, nên chỉ xưng hô thân mật. Tiểu thư vốn phóng khoáng bỗng lúng túng, vội vàng nhận lì xì, tai ửng hồng.
Thái Tử yêu Thái Tử Phi, chúng tôi cũng quý nàng. Nàng tốt đến mức chẳng sinh lòng gh/en. Dù sau này Thái Tử chỉ đắm đuối nàng, tiểu thư cũng chỉ lặng lẽ tổn thương, chẳng oán h/ận.
Nàng nói trước người châu báu như thế, dường như nàng xứng đáng nhất thiên hạ. Giọng tiểu thư n/ão nuột. Lúc ấy tôi muốn nói rằng: Trong lòng ta, tiểu thư mới là minh châu sáng nhất.
Tiếc thay có kẻ mắt m/ù tâm tối, để hai viên ngọc quý phủ bụi.
Thái Tử Phi thường đ/au yếu, mùa đông phải ôm bình sưởi, có khi cả tuần không xuống giường. Hôm đó cả phủ nghe Thái Tử cãi nhau lớn với Thái Tử Phi. Nàng bị dọa đến thổ huyết.
Khi tiểu thư dẫn tôi tới, nàng tựa đầu giường như đóa hoa sắp tàn. Thái Tử Phi vội lau nước mắt định đứng dậy. Tiểu thư vội chạy tới đỡ:
- Thân thể chị không khỏe, đừng động đậy.
Thái Tử Phi nở nụ cười buồn bã:
- Khương phủ hy sinh mỗi ta là đủ, hắn cớ sao... lại lôi cả muội muội vào...
- Nó còn bé dại lắm..."
Chương 7
Chương 29
Chương 9
Chương 11
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook