Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Tôi đã có người mình rất thích rồi, cảm ơn.”
Sau đó chặn liên lạc.
Lúc ấy thực sự có – Yên Trình.
Chỉ là hai đứa ở xa nhau, tình cảm thầm thương bị phai nhạt, cuối cùng nhìn thấy anh ấy công khai hẹn hò trên trang cá nhân, khóc cả đêm, buồn bã nửa tháng, đăng lên vô số bài viết linh tinh rồi cũng buông bỏ.
Sau này khi đắm chìm vào con người Giang Lập này, mới biết thích anh ấy còn khổ sở hơn cả nửa tháng biết tin Yên Trình yêu đương ngày trước.
“Xin lỗi nhé, tôi đã có người mình rất thích rồi.” Tỉnh táo lại, tôi dùng lý do quen thuộc để từ chối với nụ cười, gật đầu định rời đi thì nhìn thấy Giang Lập đứng dưới ánh đèn đường.
Sao anh ấy lại đến?
Chẳng phải đã biến mất nửa tháng rồi sao?
Ánh đèn đường trắng bệch chiếu từ đỉnh đầu xuống, in một vùng tối dưới chân anh.
Toàn thân Giang Lập lạnh lẽo đến ảm đạm, rõ ràng nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm, nhưng tôi lại đọc được chút đi/ên cuồ/ng khó kìm nén.
Khiến tim đ/ập lo/ạn nhịp.
Tôi giả vờ bình tĩnh đi ngang qua trước mặt Giang Lập, nhưng bị kéo lại ngay lập tức.
Anh nắm tay tôi, khớp ngón tay trắng bệch, dùng rất nhiều sức, dường như đang kìm nén điều gì đó.
“Có người rất thích?” Giọng Giang Lập rất nhẹ, nghe có chút mong manh.
Nhưng biểu cảm anh lạnh lùng, đôi mắt dài khép hờ, trông lại có chút hung dữ.
Tôi chưa kịp nói gì để biện minh, Giang Lập đã buông tay, hơi van nài, “Đừng thích anh ta nữa được không?”
Sợi dây tình cảm bị chạm vào, rung rung không thôi.
Anh hạ thấp bản thân, tôi dường như không còn sợ bị chất vấn nữa, “Đừng giả vờ như rất thích tôi được không?”
Giang Lập cau mày, sắc mặt rất tệ, “Giả vờ là sao?”
Ánh mắt anh lấp lánh nỗi oan ức khó nhận ra dường như nói: “Vốn dĩ đã rất thích.”
“WeChat của anh còn đặc biệt tạo một tài khoản phụ để kết bạn với tôi, đúng là bậc thầy quản lý thời gian rồi, còn giả vờ gì nữa? Cứ phải để tôi nói ra khiến cả hai khó xử sao?”
Nói ra câu này, tôi thậm chí không dám thở, hy vọng anh giải thích.
Giang Lập mím môi mỏng, dường như đang nhẫn nhịn điều gì đó, bầu không khí im lặng khiến tôi bắt đầu hối h/ận thì anh lên tiếng, “Vậy thì em bỏ chặn tài khoản kia của anh đi.”
Tôi chặn anh ấy khi nào?
Gần như ngay lập tức tôi hiểu ra, người này từng kết bạn tôi năm nhất, lúc đó tôi còn thích Yên Trình, chẳng thèm để ý.
Tình tiết ngoài dự đoán hoàn toàn khiến đầu óc tôi hơi choáng váng.
Giang Lập giơ tay dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán tôi, “Chỉ vì chuyện này?”
Cảm giác như đang chất vấn, tôi dường như nên nhận lỗi.
“Hóa ra anh đã thầm thích tôi từ lâu rồi.” Tôi chuyển chủ đề, liếc mắt.
Tưởng sẽ được anh thừa nhận, nào ngờ Giang Lập lại đứng thẳng người nắm tay tôi từ từ bước đi, không hồi đáp.
Đến cửa tòa nhà ký túc xá, anh mới lên tiếng không đầu không đuôi, “Có lẽ sớm hơn cả bản thân anh tưởng.”
Mấy năm trước đến Tô Châu tham gia tập huấn thi Toán.
Ngày đầu tiên tôi đến muộn, không còn chỗ ngồi, liền chọn đại một vị trí, ngoài người ngồi trước là bạn cùng trường, xung quanh chẳng quen ai.
Chỉ biết cúi đầu tự làm bài.
Giang Lập nói, anh ngồi ngay bên cạnh tôi.
Mười ba phút viết xong một trang đề thi Olympic, anh rất ngạc nhiên vì cô gái này có thể nhanh như vậy.
Không nhịn được ngẩng lên nhìn, đến khi nghe thấy tôi mượn sách của người ngồi trước mới biết, đó là lần đầu tôi tiếp xúc với Toán Olympic.
Cảm thấy ngưỡng m/ộ khó hiểu.
Ngày thứ hai đến, tôi ngồi chéo phía trước Giang Lập.
Hôm đó giảng hình học, có cô gái vì không hiểu bài gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Lúc đó tôi ngông cuồ/ng tuổi trẻ lại mang chút ngốc nghếch, lẩm bẩm: “Yếu thì tập nhiều vào.”
Giang Lập cười.
Thế nhưng ngày thứ ba, thứ tư, cả đợt tập huấn, anh không gặp lại tôi nữa.
Anh không nhịn được dò hỏi, mới biết tôi bị người mình rất thích nói gh/ét, đã rời Tô Châu ngay trong đêm.
Giang Lập không biết cảm giác khó chịu trong lòng lúc đó gọi là chua xót, gọi là gh/en tị, anh tưởng mình đang tiếc nuối và tức gi/ận vì sự bất lực.
Cho đến khi gặp tôi ở đây, mọi thứ đều có lời giải.
Tôi nhìn Giang Lập đang cúi mắt hồi tưởng quá khứ, lòng tràn ngập chấn động khó tả và nỗi chua xót lạ lùng.
Lúc đó quá thích Yên Trình rồi, ngồi cạnh một trai đẹp kinh người mà tôi chẳng hay biết gì.
Không nhịn được bước lên nắm tay Giang Lập, cố gắng nhét từng ngón tay vào kẽ ngón tay anh.
“Vì vậy, đừng thích anh ta nữa, được không?” Giang Lập nhìn đôi tay đan vào nhau của chúng tôi, giọng nhẹ như cánh bồ công anh.
Tôi lắc đầu, định nói mình đã không thích anh ta từ lâu, nào ngờ Giang Lập lại hiểu nhầm ý tôi, toàn thân cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, rút tay lại định đi.
“Vốn dĩ đã không thích anh ta rồi, người rất thích hôm nay nói là anh đó.” Tôi dùng sức kéo tên tính khí chó má này lại.
Giang Lập dừng bước, tôi tiếp tục thuyết phục anh, “Vậy tại sao hôm ở KTV tôi lại đi với anh?”
Tôi tưởng anh hiểu ra, nào ngờ môi mỏng anh chớp nhẹ, “Em thích nhìn trai đẹp.”
Thích nhìn cái con khỉ!
Tức đến nỗi tôi gi/ật phắt tay anh ra, cũng không biết là ai như chó đi/ên, đ/á cũng không chịu buông, vậy mà còn mặt dày nói tôi thích nhìn trai đẹp?
“Em nói trên trang cá nhân.”
Tôi sao có thể làm chuyện ng/u ngốc thế? Đang định cãi lại, bỗng nhớ lại quãng lịch sử đen tối sau khi Yên Trình yêu đương, lúc đó trang cá nhân của tôi đăng đủ thứ.
Đoạn chat với bạn thân: nói muốn tìm người nhiệt tình, loại con trai như Yên Trình nhìn là biết không ổn.
Ảnh thâu đêm uống rư/ợu giải sầu ở bar với bạn cùng phòng.
Thậm chí còn “đăng ký kết hôn”, đăng yêu cầu tìm bạn đời nửa tiếng, mời ai đủ điều kiện đến báo danh.
“Tôi không chặn anh rồi sao?”
Vậy nên kinh nghiệm “phong phú” của người này cũng vì mấy bài đăng linh tinh của tôi?
Trên mặt Giang Lập xuất hiện vẻ giống như ngượng ngùng, “… nhờ người khác chụp màn hình gửi cho anh.”
Tôi không kìm được nữa, cười phá lên đi/ên cuồ/ng, tiếng cười còn lẫn vị ngọt trào ra từ trái tim, tiếc là cuối cùng đều bị Giang Lập tức gi/ận nuốt mất.
Chương 7
Chương 13
Chương 13
Chương 15
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook