Đột nhiên, mặt hắn co gi/ật, giơ tai con thỏ lên trước mặt tôi.
Hắn vung con thỏ đ/ập mạnh vào tường, m/áu văng đầy mặt tôi.
Hắn siết cổ tôi, gằn giọng: "Tao hỏi tại sao mày không trả lời tao!"
Lực tay hắn ngày càng mạnh, tôi cảm thấy hơi thở mình dần yếu đi.
17
Hắn tưởng tôi sẽ sợ hãi, sẽ van xin, sẽ quỳ xuống sám hối.
Nhưng hắn đã lầm, bởi tôi từng nói, tôi là người duy nhất trên đời không sợ hắn.
Tôi từng ngón từng ngón bẻ những ngón tay đang siết cổ mình.
Rồi t/át một cái nảy lửa vào mặt hắn.
Cúi xuống nhặt x/á/c con thỏ bị hắn ném ch*t, tôi lạnh lùng nói: "Tối nay ta ăn thỏ hầm."
Hắn lặng im nhìn tôi.
Gió lướt qua, cây khô trong sân đung đưa, mấy con thú nhỏ trong lồng co rúm lại run bần bật.
Giữa tháng Bảy nóng bức, sao chúng lại lạnh? Chúng đang sợ hãi điều gì?
Tôi lấy từ tủ ra bộ d/ao sưu tầm - d/ao lóc xươ/ng, d/ao cạo, d/ao thái xếp ngay ngắn.
Ly rư/ợu vang đ/á lạnh cùng khúc nhạc du dương, nấu nướng đôi khi cũng là nghệ thuật.
Dùng rìu và d/ao cùn mổ phanh, sau đó dùng d/ao lóc xươ/ng tách từng lớp gân, thịt và xươ/ng.
Đàn chó trong sân thèm nhỏ dãi trước đống xươ/ng, tôi đổ cả chậu xươ/ng ra cho chúng.
Những con chó lớn tranh nhau nghiến xươ/ng, nhai vụn thành từng mảnh nuốt chửng.
Thịt được ngâm rửa, thái hạt lựu rồi băm nhuyễn.
Tôi vừa nấu vừa nói chuyện với thằng em, nhưng nó im thin thít.
Đúng lúc tôi rửa tay đầy m/áu, điện thoại reo.
Đầu dây bên kia là bệ/nh viện t/âm th/ần của em trai, họ gấp gáp hỏi tôi dạo này có liên lạc với nó không.
Liếc nhìn đôi mắt đứa em, tôi lạnh lùng đáp: "Không, đã nhiều năm rồi."
Cúp máy. Có lẽ đây là lần cuối tôi giúp nó.
Sáng hôm sau, tôi bón phân cho cây khô trong sân.
Giữa tháng Bảy, tôi không muốn nó héo úa, nó xứng đáng được sống trọn mùa hè như những cây khác.
Quay vào phòng, thằng em đã biến mất.
Có lẽ nó tự đi rồi, từ đó không bao giờ quay lại.
18
Một năm trôi qua, thằng em không hề xuất hiện.
Cho đến một ngày, trước cổng đỗ xe c/ứu thương và xe cảnh sát.
Tôi tò mò bước ra, thấy vị giáo sư tóc bạc từ xe bước xuống.
Ông ta nghiêm nghị hỏi: "Cô là chị của Lữ Nhiên?"
Tôi gật đầu: "Có chuyện gì sao?"
Viên cảnh sát nhíu mày: "Nó mới trốn viện, rất nguy hiểm. Chúng tôi đến để cảnh báo cô."
Tôi choáng váng lùi lại hai bước: "Mới trốn ư?"
"Đúng."
Tim tôi đ/ập lo/ạn, vậy người năm ngoái là ai?
Tay tôi tê dại, thở gấp. Cảnh sát đỡ tôi ngồi xuống: "Cô bị hen à? Có th/uốc không?"
Tôi lấy ống xịt hít hai hơi, từ từ tỉnh lại.
Viện trưởng thở dài: "Nó trong viện đã dùng nước sôi h/ủy ho/ại khuôn mặt một bệ/nh nhân. Nạn nhân đó chuyển viện năm ngoái nhưng sau cũng biến mất."
Cảnh sát ho giọng: "Vụ này rất kỳ lạ. Mong cô cẩn thận và thông báo nếu có manh mối."
Tôi gật đầu nhận chiếc hộp sắt từ viện trưởng - di vật từ phòng thằng em.
Chiếc hộp nặng tựa ngàn cân, như muốn kéo tôi xuống địa ngục.
Lúc họ ra về, viên cảnh sát dừng lại ngắm cây trong sân: "Cây này tươi tốt thế, bón phân gì vậy?"
Tôi im lặng, mở hộp sắt. Bên trong là mảnh giấy ghi: [Chị à, mới chỉ là khởi đầu thôi.]
Đúng lúc ấy, tiếng pháo n/ổ rền vang ngoài đường.
Đối diện đường, viện trưởng từ từ l/ột lớp mặt nạ da người - khuôn mặt ch/áy sém dần lộ ra...
-Hết-
Bình luận
Bình luận Facebook