Tất cả chúng ta đều không thoát khỏi nhân quả.
15
Đứa em trai giãy giụa muốn xông tới đ/á/nh tôi, ánh mắt nó tràn ngập h/ận ý: "Mày là q/uỷ dữ! Đúng mày mới là q/uỷ dữ! Mày định tống tao đi đâu? Tao vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên!"
Tôi mỉm cười nhạt: "Ừ, dù mày phạm tội gì, luật pháp cũng khoan hồng vì mày là trẻ vị thành niên. Nhưng... viện t/âm th/ần thì sao?"
Em trai đờ người.
Tiếng xe c/ứu thương vang lên dưới lầu, tôi cầm d/ao ăn khía ba bốn nhát lên cánh tay. M/áu đỏ tươi chảy dọc theo tay áo, vừa cười tôi vừa uống một ngụm rư/ợu vang đỏ.
Bỗng tôi thét lên the thé: "Gi*t người! Nó muốn gi*t tôi! C/ứu với!"
Chân trần chạy ra hành lang, tôi va vào đội bác sĩ t/âm th/ần vừa nhận được điện thoại của tôi. Mấy bác sĩ áo blouse trắng khiêng cáng xông vào.
Tôi r/un r/ẩy núp sau lưng họ nức nở: "Là nó! Chính nó muốn gi*t em!"
Em trai bị kích động đến cực điểm, mắt đỏ ngầu: "Đồ dối trá! Tao sẽ gi*t mày!"
Nó vớ lấy con d/ao trên bàn đ/âm thẳng vào ng/ực tôi.
Các bác sĩ vật ngã nó xuống đất, tiêm một mũi th/uốc an thần vào đùi. Ánh mắt c/ăm hờn của nó dần mờ đi trong vô thức.
...
Sau khi em trai bị cách ly trong viện t/âm th/ần, ngày nào cũng bị trói ch/ặt bằng đai da trên giường bệ/nh. Th/uốc an thần liều cao khiến nó trở nên đờ đẫn.
Bác sĩ điều trị gọi tôi vào phòng làm việc: "Bệ/nh nhân có biểu hiện nhân cách phản xã hội rõ rệt, không loại trừ nguyên nhân từ gene b/ạo l/ực bẩm sinh."
Tôi hỏi nghiêm túc: "Vậy có khả năng chữa khỏi không?"
Bác sĩ trầm ngâm: "Về lý thuyết thì có, nhưng với tình trạng hiện tại, cậu ấy cần được giám sát lâu dài tại khu điều trị đặc biệt."
Cảm ơn bác sĩ xong, tôi đặc biệt dặn dò: "Xin cứ áp dụng mọi biện pháp trị liệu cần thiết, không cần thông qua tôi."
Trước khi rời đi, tôi ghé thăm phòng giam của nó. Qua song sắt, thấy thằng bé ngồi thẫn thờ, dãi chảy dài. Ánh mắt vô h/ồn không còn chút sát khí nào.
Tôi nắm ch/ặt song sắt: "Nhiên Nhiên, số phận mày đáng lẽ phải bắt đầu từ nơi này. Còn nhớ chú thỏ trắng mẹ tặng không? Cuối cùng chị đã biến mày thành con thỏ thứ hai."
Nó ngước lên thì thào: "Chị ơi... khi nào em khỏi bệ/nh, chị có đón em về không?"
Tôi không trả lời, đóng sập cửa sắt. Tôi muốn nó mục rữa trong căn phòng này đến ch*t. Đó mới là kết cục xứng đáng.
Nhưng lúc quay lưng đi, tôi không biết rằng nó đang nhìn theo tôi với nụ cười âm u đầy tà khí.
16
Thoát khỏi con q/uỷ đó, tôi bắt đầu cuộc sống mới.
B/án căn nhà của mẹ, rút hết tiền từ tài khoản chứng khoán của bố. Một mình đến thành phố đại học, c/ắt đ/ứt mọi liên hệ với quê nhà.
Tôi vẫn học giỏi như xưa. Năm cuối, cùng bạn bè khởi nghiệp trong lĩnh vực thú cưng. Nhiều người hỏi tại sao chọn mảng này.
Làm sao tôi có thể giải thích, rằng ký ức hạnh phúc duy nhất thời thơ ấu là nhìn chú thỏ trắng nhai cải xanh?
Tôi không giống bố - kẻ lấy việc hành hạ kẻ yếu làm vui. Cũng không như em trai - đi/ên lo/ạn hại người thân.
Tôi chỉ... giả tạo hơn mà thôi. Chỉ có tr/a t/ấn những kẻ như chúng, tôi mới cảm thấy hạnh phúc. Xét cho cùng, tôi vẫn cao quý hơn lũ s/úc si/nh đó.
Công ty khởi nghiệp đón làn sóng truyền thông mới, phát triển mạnh. Dịch vụ vận chuyển thú cưng, thức ăn, chỗ ở đem về cho tôi khoản lợi khổng lồ. Vừa tốt nghiệp đã m/ua được biệt thự nhỏ ven đô.
Tưởng rằng cuộc sống sẽ yên bình mãi mãi.
Cho đến một ngày, vị khách không mời đã đến.
Đi làm về, thấy bóng đàn ông ngồi trong sân. Dáng vẻ quen quen khiến tôi sững sờ.
Hắn quay lại. Chiếc khẩu trang đen kín, nhưng ánh mắt sát khí vẫn nguyên vẹn. Lẽ nào em trai tôi? Nó không còn bị nh/ốt trong viện t/âm th/ần sao?
Tôi run giọng: "Anh là ai? Sao lại vào nhà tôi?"
Gã đàn ông cười: "Chị không nhận ra em sao? Đã tám năm rồi mà..."
Tôi lạnh lùng: "Nhầm người rồi, tôi không có em trai."
Hắn tháo khẩu trang. Khuôn mặt đầy s/ẹo bỏng khiến tôi nghẹt thở. Đúng là nó. Đứa bé 13 tuổi ngày nào giờ đã thành đàn ông.
Không còn b/éo m/ập, nhưng đôi mắt đen ngòm vẫn như hố đen muốn nuốt chửng vạn vật.
Nó vuốt ve chú thỏ trắng trong lồng, giọng lạnh băng: "Ngày ấy em hỏi, nếu khỏi bệ/nh chị có đón em không... Sao chị không trả lời?"
Tôi bình tĩnh mở cửa: "Vào nhà dùng bữa đi."
Bình luận
Bình luận Facebook