Cảnh sát nhíu mày nói với mẹ tôi: "Để con nhỏ một mình trong phòng đã là bất cẩn, sao còn để pháo nơi trẻ con với tới được? Là phụ huynh mà chẳng có chút kiến thức cơ bản nào sao?"
Mẹ tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, bà ấp úng: "Tôi... tôi không biết, trong phòng làm gì có pháo..."
Những viên cảnh sát nhìn mẹ tôi đầy ngán ngẩm. Em trai tôi như không có chuyện gì, vẫn ngồi ăn kẹo mút trên sofa, cười khúc khích nhìn người qua lại.
Có người liếc nhìn em tôi thì thào: "Nhìn thằng bé kìa, bà nội vừa mất mà còn cười đùa."
Nhưng họ không biết rằng, em trai tôi vốn dĩ không có trái tim.
Khi th* th/ể bà nội được khiêng qua trước mặt, sống mũi tôi cay cay. Dù chỉ những ngày cuối bà mới đối xử tử tế với tôi, đó vẫn là kỷ niệm khó quên.
Bố tôi chạy về đúng lúc nhìn thấy th* th/ể bà được đưa lên xe c/ứu thương. Ông dựa vào cửa, chân mềm nhũn từ từ trượt xuống ngồi bệt.
Mẹ tôi lo lắng che chắn cho em trai, giọng r/un r/ẩy: "Anh... anh bình tĩnh đã, mẹ chúng ta đã hơn 70 tuổi, tim mạch vốn không tốt..."
Trước khi về, bố đã nhận được tin. Ánh mắt ông dán vào em trai, trào dâng vô hạn h/ận ý. Đột nhiên ông gầm lên, đẩy mẹ tôi ngã nhào, cầm cặp da đ/ập mạnh vào đầu em trai.
Chiếc cặp quật tới, em trai ngã vật xuống sàn, m/áu mũi nhuộm đỏ nền gạch. Mẹ tôi gào khóc ôm chân bố: "Đây thực sự chỉ là t/ai n/ạn! Là t/ai n/ạn thôi mà!"
Bố tôi kéo bà dậy gằn giọng: "Cô cút đi cho tôi!"
Thấy tình hình bất ổn, cảnh sát vội kéo bố tôi ra: "Chuyện đã xảy ra rồi, mọi người bình tĩnh nào! Bình thường không dạy dỗ con cái tử tế, giờ xảy ra chuyện lại đ/á/nh m/ắng!"
Một lính c/ứu hỏa nói thêm: "Phải đấy, nếu ch/áy lớn thì trách nhiệm thương vo/ng cả tòa nhà các vị gánh nổi không?"
Em trai lợi dụng lúc hỗn lo/ạn chạy vút vào phòng. Khi trở ra, nó cầm theo xâu pháo còn sót lại châm lửa trước mặt mọi người, ném thẳng vào người bố tôi.
"Tao đ/ốt ch*t chúng mày!"
Tiếng pháo n/ổ lẹt đẹt vang lên lần nữa, khói tỏa m/ù mịt. Tất cả im lặng nhìn em trai tôi như nhìn một quái vật.
Cái ch*t của bà cuối cùng được x/á/c định là t/ai n/ạn. Sau khi lo xong hậu sự, gia đình chỉ còn lại đống hỗn độn.
Từ hôm đó, bố không nói thêm lời nào với em trai, phớt lờ sự tồn tại của nó, thậm chí ít giao tiếp với mẹ. Sau khi hỏa táng bà, bố ôm hũ tro cốt nói với mẹ bằng giọng lạnh băng: "Chúng ta ly hôn đi."
Lần này không có cãi vã ầm ĩ. Em trai chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, giọng nó vang lên lạnh lẽo: "Bà ch*t rồi, em tưởng chị sẽ vui chứ."
Lưng tôi lạnh toát, chất vấn: "Em nói gì vậy? Bà mất sao chị phải vui?"
Em trai im lặng, chỉ chằm chằm nhìn tôi bằng ánh mắt vô h/ồn.
Sáng hôm sau, bố đã thu xếp hành lý xong. Mẹ ngồi bệt trên giường khóc đỏ mắt. Ông để lại toàn bộ tiền bạc và nhà cửa cho mẹ, tự nguyện từ bỏ quyền nuôi cả hai chị em.
Trước lúc đi, tôi nghẹn ngào hỏi: "Bố ơi, bố thực sự muốn đi sao?"
Bố cười đắng: "Yingying ngoan, bố biết con hiểu chuyện nhất. Sau này phải chăm sóc mẹ chu đáo, có việc gì nhất định phải gọi cho bố."
Tôi nức nở: "Nếu con ngoan thế, sao bố không ở lại?"
Bố thở dài: "Con gái, không phải lỗi của con. Tất cả là do bố, lẽ ra bố không nên kết hôn sinh con. Bố không thể có cuộc sống bình thường, lại còn hại khổ bao người."
Nói rồi ông kéo vali đi thẳng không ngoảnh lại. Từ giây phút ấy, nhà chỉ còn ba mẹ con chúng tôi.
Tôi ghi nhớ lời bố, càng nỗ lực hơn. Trong kỳ thi chuyển cấp, tôi đỗ vào trường cấp hai tốt nhất thành phố với thành tích xuất sắc.
Em trai vì vụ phóng hỏa trước đây bị các trường tiểu học trong khu vực tẩy chay. Trước nguy cơ không trường nào nhận, mẹ đã đổi tên và chuyển khu vực cho nó. Sau bao xáo trộn, cuối cùng cũng xin được chỗ học cho em trước tháng Chín.
Mẹ già đi trông thấy sau ly hôn, nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng cảm hóa em trai. Nhưng em trai dùng hành động chứng minh: có những đứa trẻ sinh ra đã á/c, vĩnh viễn không thể thay đổi.
Lên cấp hai, tôi luôn giữ vững ngôi nhất toàn khối. Em trai cũng tạm ổn định ở tiểu học, dù thường xuyên bị mời phụ huynh vì kéo tóc bạn gái, đ/á/nh nhau, dùng compa đ/âm bạn. Cho đến khi phát hiện ra lợi ích của tiền bạc.
Một ngày nọ, 5.000 tệ tiền m/ua sách của cả lớp em trai biến mất. Camera ghi lại cảnh nó lẻn về lớp trong giờ thể dục, lấy tr/ộm phong bì trên bàn giáo viên.
Mẹ bị gọi đến trường. 5.000 tệ không nhỏ, từ giáo viên đến ban giám hiệu đều có buổi nói chuyện nghiêm túc với bà. Em trai bị phê bình toàn trường, mẹ phải bồi thường và xin lỗi trong nhóm phụ huynh. Số tiền đã bị em tiêu sạch ở khu trò chơi điện tử.
Hôm ấy đúng ngày tôi nhận giải thưởng ở trường. Tôi đợi đến khi buổi lễ tàn mà vẫn không thấy mẹ đâu. Cuối cùng, một mình cầm giấy khen lủi thủi về nhà.
Bình luận
Bình luận Facebook