Khi ta quản giáo quá nghiêm khắc khiến hắn phật ý, hắn thường lén đứng sau lưng ta nhăn mặt bĩu môi, đ/á những hòn sỏi lăn lóc.

Giờ đây, dẫu đã xưng bá m/a tộc, trước mặt ta hắn vẫn cung kính như thuở nào. Tựa như ngọn lửa hừng hực ch/áy, bị đ/è nén dưới tầng băng lạnh giá, trong lòng ta luôn cảm thấy tiềm ẩn hiểm nguy khôn lường.

13.

Ta khép mắt bước vào lầu các. Chân bỗng khựng lại.

Tường trắng bốn phía, rèm the màn lụa treo đầy tranh vẽ dung nhan ta. Những khuôn mặt nhuốm m/a khí nở nụ cười phiêu đãng, đôi mắt đượm vẻ mê hoặc hướng về phía chúng ta. Rõ ràng là ta, mà lại chẳng phải ta.

Trên giường ngủ, xiêm y lụa là của ta chất thành gò, thoáng nhìn tựa ổ chim khổng lồ xếp bằng vải vóc.

Đạt Hề Hằng theo sát phía sau, hơi thở nóng ẩm.

- Sư tôn, trước đây ngài trách đệ tử lười biếng, không chịu đến Hồ Tê Lâu nhận giáo huấn. Hai mươi năm nay, đệ tử đã hối cải rồi. Những đêm thao thức, đệ tử thường ôm y phục cũ của ngài, ngửi mùi hương quen thuộc mới chợp mắt được.

Ánh mắt hắn đượm vẻ thương cảm nhìn ta, y như thuở nào không muốn luyện công lại giơ ngón tay bị thương ra nũng nịu.

- Hôm ấy, lệ châu của sư tôn rơi xuống hổ khẩu đệ tử.

Cuối cùng hắn cũng nhắc đến yến tiệc bội nghĩa đoạt kim đan năm nào.

Hắn xoa xoa bàn tay phải. Giờ ta mới nhận ra, trên mu bàn tay hắn có vết s/ẹo chằng chịt.

- Đệ tử từng ước mong sư tôn h/ận th/ù, hóa thành oan h/ồn đến đòi mạng. Như thế ít nhất... ít nhất đệ tử còn được gặp lại ngài.

- Nhưng đêm đêm đệ tử chẳng mộng thấy ngài. Có hôm đ/au đầu dữ dội, tay chân như có lửa đ/ốt, hổ khẩu đ/au nhói từng hồi. Đệ tử chợt nhớ đến giọt lệ ngài rơi nơi ấy, tựa vết bỏng rát thấu xươ/ng, vừa cay đắng vừa nóng bỏng.

- Lúc ấy đệ tử đi/ên cuồ/ng nhớ nhung, tưởng chừng ngài lưu lại vật gì. Đệ tử cầm d/ao rạ/ch hổ khẩu, moi xới khắp nơi nhưng chẳng thấy gì. Thế mà cảm giác bị th/iêu đ/ốt vẫn không ng/uôi, đệ tử đ/âm sâu hơn, lật tung da thịt, m/áu chảy thành vũng. Mãi đến lúc trời hừng sáng mới tỉnh ngộ.

Hắn lắc đầu tự giễu: - Sư tôn nói xem, đệ tử có đáng cười không?

Ta im lặng nhìn hắn.

Nụ cười trên môi Đạt Hề Hằng dần tắt lịm. Hắn nhíu mày lắc đầu: - Xin ngài đừng nhìn đệ tử bằng ánh mắt ấy nữa, được không?

Hắn ôm ch/ặt vai ta, như muốn dùng hơi ấm này phục hồi nguyên trạng.

Đôi mắt đỏ ngầu khẩn cầu chăm chú:

- Đừng nhìn đệ tử như thế! Như thể đệ tử chỉ là món đồ trang trí vô dụng! Như thể... chúng ta không cùng chung một thế giới!

14.

- Vốn dĩ chúng ta đâu chung một thế giới. - Ta buông lời lạnh băng, phủ nhận tất cả tình ý dưới gốc lê hoa năm nào.

Quay lưng bỏ mặc Đạt Hề Hằng, ta mở ngăn tủ đựng đan dược. Ánh mắt chợt tối sầm.

Những viên đan dược luyện thể đã biến mất.

Ta quay sang nhìn hắn.

Nét mặt hắn thoáng nét hốt hoảng, gượng cười: - Sư tôn tìm gì thế? Hai mươi năm rồi, nhiều thứ không còn nguyên vẹn cũng là thường tình. Để đệ tử...

- Ngươi cho A Nhược dùng rồi? - Ta ngắt lời.

Hắn ấp úng hồi lâu, cuối cùng nghiêm mặt giải thích: - Xin ngài đừng hiểu lầm. Đệ tử tuy từng tr/ộm đan dược nhưng đó là trước yến tiệc bội nghĩa. Sau khi ngài... sau khi ngài đi rồi, đệ tử không đụng đến bất cứ vật gì trong lầu này, cấm chỉ tất cả lui tới. Sư tôn, đệ tử thật lòng hối cải rồi.

Đúng là sói con miệng lưỡi dối trá.

Hắn chăm chú dò xét thần sắc ta, nhưng chỉ thấy sự xa cách lạnh lùng. Nụ cười cuối cùng trên môi hắn tắt ngúm, yết hầu run run nuốt khan.

- Xin sư tôn trừng ph/ạt.

Ta giơ tay: - Thiên tài địa bảo, tiên dược danh phẩm, hãy trả lại đủ.

Đạt Hề Hằng vội gật đầu, chữ "vâng" chưa kịp thốt thì tiếng hô vang ngoài lầu:

- Tôn chủ! Cô nương A Nhược phát bệ/nh, xin ngài đến thăm!

- Im ngay! - Đạt Hề Hằng gầm thét, sau đó gi/ật mình nhận ra hành động này càng tố cáo sự thật:

Hắn vẫn chưa đuổi A Nhược đi.

Đạt Hề Hằng đứng ch*t trân, giọng r/un r/ẩy yếu ớt: - Sư tôn, đệ tử chỉ thu nhận nàng ta thôi, không hề có tình ý.

- Nhưng nàng ấy không có ta sẽ ch*t.

Ta bình thản nói lời thay cho nguyên chủ trong sách:

- Đạt Hề Hằng, ngươi quả là tạp chủng ích kỷ.

15.

Đạt Hề Hằng khẽ gi/ật mình, nũng nịu: - Vâng, sư tôn m/ắng phải.

- Xin ngài đừng gi/ận, đệ tử đi lấy bảo vật ngay.

Hắn vội vã quay đi, sau lưng thoáng hiện vẻ gi/ận dữ - có kẻ dám phá đám khiến hắn vô cùng bất mãn.

Dưới lầu Hồ Tê náo động.

Bộ hạ của Đạt Hề Hằng khiêng từng hòm bảo vật chất đầy trước mặt ta. Giữa chừng, mọi thứ đột nhiên ngưng lại.

Không gian yên ắng lát sau, giọng nói yếu ớt vang lên:

- A Nhược xin yết kiến tiên nhân.

Ta chống cằm mỉm cười.

Vẫy tay, bốn cánh cửa đồng loạt mở tung. Bóng người thon nhỏ quỳ lạy ngoài hiên, yểu điệu thướt tha.

A Nhược.

Cô gái cô đ/ộc m/a tộc từng vướng víu với Đạt Hề Hằng trong nguyên tác.

Vừa thấy mặt, nàng đã đỏ mắt: - Xin tiên nhân tha mạng. Không có tiên dược duy trì, A Nhược chỉ có ch*t. Mong ngài rộng lượng.

Ta nheo mắt dùng thần thức thăm dò.

Khí tức nàng ta bình thường, cử chỉ không khác nguyên tác. Không phải nàng làm đ/ứt g/ãy thế giới tuyến.

Ta khép mắt mất hứng, không muốn tiếp diễn vở kịch tranh đấu nhưng cũng chẳng làm kẻ khoan dung:

- Rồi sao?

A Nhược - từng dùng nước mắt đắc thắng khắp nơi - lần đầu va phải tường.

- Hả?

Ta thờ ơ đưa tay xoa má, khớp xươ/ng trắng bệch chưa kịp mọc da non:

- Ai rồi cũng ch*t. Ngươi đừng quên, bản tọa đã ch*t hai mươi năm rồi.

A Nhược r/un r/ẩy, khóc lóc: - Tiên nhân ơi! Khi xưa tiện nữ đã khuyên can A Hằng đừng đoạt kim đân của ngài. Chỉ vì hắn quá lo lắng cho bệ/nh tình của ta mới gây đại họa.

- Xin ngài đừng trách tội, tiện nữ... tiện nữ cũng không muốn vậy!

Danh sách chương

5 chương
06/06/2025 09:38
0
06/06/2025 09:38
0
04/09/2025 09:05
0
04/09/2025 09:02
0
04/09/2025 09:01
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu