12/06/2025 15:06
Pháo hoa được b/ắn lên rất nhiều.
Anh ấy nhìn tôi cười, như mọi khi, nhưng trong mắt dường như pha lẫn một chút tâm tư khác.
Anh mở rộng vòng tay về phía tôi.
"Chu Tiễn, ôm một cái nhé."
Tôi bĩu môi, nhưng vẫn nghiêm túc bước đến.
Vòng tay anh khoác lấy eo tôi.
Hơi ấm từ lồng ng/ực tỏa ra.
"Chúc mừng năm mới."
"Ừm, chúc mừng năm mới." Tôi cười đáp trả, nói xong liền định rời khỏi vòng tay anh.
Nhưng eo bị Tề Triều ôm ch/ặt hơn.
Anh cúi xuống ghé sát mặt tôi.
Tôi nhanh trí che miệng lại.
"Tề Triều đừng có đến gần đó.
"Anh vừa ăn bánh chẻo hẹ trứng xong.
"Trong miệng còn mùi đấy biết không?"
Đối mặt với thái độ chê bai của tôi, Tề Triều ngừng lại, thở dài bất lực.
Ôm ch/ặt tôi hơn.
Cằm anh khẽ đặt lên đỉnh đầu tôi.
Chiếc vòng hạt bồ đề không rời tay anh được đeo vào cổ tay tôi.
Tôi quen miệng chọc anh.
"Sao, muốn tôi làm ni cô giới thượng lưu Bắc Kinh à?"
Anh khẽ cười rung ng/ực.
Trên đỉnh đầu thưa tóc của tôi bỗng rơi xuống một giọt nước.
"Tề Triều, trời mưa rồi à?"
"Ừm."
Giọng anh khàn đặc.
"Như đã hứa."
"Anh đưa em về nhà."
18
Kể từ ngày xuyên về từ tiểu thuyết đến nay đã được hai tháng.
Ban đầu tôi vẫn chưa thích nghi được.
Bạn cùng phòng nói tôi bị đi/ên mất rồi.
Tôi ngang nhiên đáp: "Tôi chỉ là chăm chỉ thôi".
Bạn cùng phòng xoa trán cười khổ.
"Chu Tiễn, trước đây cậu đến tám giờ sáng còn không dậy nổi, giờ ngày nào cũng dậy lúc năm giờ, còn lau dọn cả phòng?
"Dậy sớm lau nhà đã đành, quần áo trong chậu của bọn tớ cũng là cậu giặt luôn?"
Tôi im lặng.
Mấy tháng làm người giúp việc đã khiến vài thói quen ăn sâu vào xươ/ng tủy.
Cuộc sống cứ thế trôi qua đều đặn.
Khi xuyên về, chuỗi hạt bồ đề vẫn đeo trên cổ tay.
Tề Triều cũng trở về rồi chứ?
Anh ấy giờ ở đâu?
Tôi hơi bứt rứt, lúc ra đi quên không hỏi tên thật và nơi ở của anh.
Nhưng biết những thứ này để làm gì? Trong thế giới thực, chúng tôi chỉ là người dưng.
Hiểu là một chuyện, nhưng nỗi bồn chồn trong lòng lại không kiểm soát được.
Tôi chắc chắn, tôi nhớ Tề Triều - kẻ miệng lưỡi sắc sảo nhưng vô cùng đáng tin cậy.
Không phải là thói quen dựa dẫm.
Hình như tôi thật sự đã yêu một 'người dưng'.
Ngày mùng 10 tháng Giêng, kỳ nghỉ đông bắt đầu.
Một ngày nọ lướt video ngắn, tôi thấy có blogger tiết lộ bí mật đen tối của công ty MCN.
Lượt xem vừa vượt một vạn, video đã bị gỡ xuống.
Đáng lẽ tôi không hứng thú, nhưng vì nghe thấy cái tên blogger nhắc đến mà dừng lại.
Anh ta nói:
【Công ty này hoàn toàn không coi thực tập sinh là người, trong nhóm nam mới có một thực tập sinh tên Tề Triào. Cậu bé này xuất thân đã vô cùng đáng thương, vừa tích lũy được chút fan đã bị công ty MCN Nhược Thủy lừa gạt.
【Ép cậu ấy làm việc như cái máy đã đành, cách đây không lâu gặp t/ai n/ạn xe hơi trở thành người thực vật, công ty tồi tệ này vẫn không buông tha, lấy cớ không thể làm việc đòi bồi thường phí vi phạm hợp đồng.
【Mẹ nó, người thực vật thì làm việc kiểu gì? Nhược Thủy đúng là đi/ên vì tiền!】
Tề Triều...
Tôi lẩm nhẩm cái tên này, do dự rất lâu rồi mở trang web tìm ki/ếm hai chữ này.
Không phải nhân vật nổi tiếng, lật đến trang thứ ba mới thấy một tấm ảnh.
Chàng trai trẻ nở nụ cười ngây ngô trước ống kính.
Khuôn mặt đó... giống hệt Tề Triều trong tiểu thuyết.
Là anh ấy sao?
Anh ấy thật sự tên Tề Triều?
19
Tôi không thể ngồi yên nữa.
Khi đầu óc tỉnh táo trở lại, tôi đã dùng tiền mừng tuổi m/ua vé máy bay sớm nhất.
Đứng trước cửa phòng bệ/nh.
Mãi không dám bước vào.
Một người phụ nữ khoảng năm mươi từ trong đi ra, nhìn tôi ôn hòa.
"Cháu là bạn học của Tề Triều à?"
Tôi hơi hối h/ận gật đầu: "Cô là mẹ anh ấy?"
Người phụ nữ lắc đầu.
"Tôi là viện trưởng trại trẻ mồ côi, Tề Triều... là đứa trẻ lớn lên ở nơi chúng tôi.
"Số phận cháu bé này... quá đắng cay."
Viện trưởng mở điện thoại cho tôi xem video Tề Triều tập nhảy những ngày trước.
Rất chăm chỉ, đôi mắt trong veo chứa đầy nhiệt huyết.
Chưa bao giờ tôi x/á/c tín đến thế - người nằm trên giường bệ/nh chính là Tề Triều tôi tìm ki/ếm.
Ngày anh gặp nạn, trùng khớp với ngày tôi xuyên về.
Trước giường bệ/nh anh đặt chậu lan quân tử anh yêu thích.
Nhưng đôi mắt ấy vẫn khép ch/ặt.
Anh sẽ không còn cười nói với tôi:
"Trương M/a, con đã trả gai cho bà rồi nhé."
Tôi r/un r/ẩy soạn tin nhắn, gửi đến tất cả các group chat, mọi nền tảng mạng xã hội.
Mọi người có thể giúp tôi không.
Giúp chàng trai luôn nỗ lực sống này.
Video bị gỡ xuống, tôi lại đăng đi đăng lại.
Liên hệ tất cả người quen, liên hệ truyền thông, liên hệ các blogger nổi tiếng.
Dư luận mạng là vòng xoáy, cuốn theo cơn bão lớn hơn.
Đầu tháng Ba, truyền thông nhà nước lên tiếng, vạch trần hành vi phạm pháp của công ty MCN Nhược Thủy.
Bao gồm không giới hạn: liên quan đen, hợp đồng âm dương, ép nghệ sĩ tiếp nhận quy tắc ngầm...
Dưới sự bảo vệ của chính quyền, những nghệ sĩ đường cùng cuối cùng cũng được tự do.
Tề Triều giải ước thành công, Nhược Thủy phải bồi thường một khoản tiền.
Tôi mang hoa tới bệ/nh viện.
Chị y tá mỉm cười với tôi.
"Hôm nay lại đến thăm bạn trai à?
"Có bạn gái xinh đẹp thế này, chắc chắn anh ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi."
Trên tủ đầu giường, tôi thay chậu lan quân tử bằng cả họ nhà xươ/ng rồng.
Tề Triều trên giường bệ/nh vẫn như mọi ngày trước, nằm đó, mặt mày tái nhợt, vô h/ồn.
Tôi véo tai anh.
"Này, đừng giả vờ nữa, em biết anh tỉnh rồi."
Lông mi rung rung, anh mở mắt.
Dù là lần đầu gặp mặt trong thế giới thực, hình như anh biết ngay tôi là ai.
Như trong tiểu thuyết, anh đỏ tai, vặn vẹo né ánh mắt trước.
Hừ hừ: "Sao em biết anh tỉnh rồi?"
Tôi xoa xoa cằm.
"Chắc là vừa cạo râu xong?
"Anh không biết hôm trước em đến, mặt anh đầy râu ria, trông bẩn thỉu lắm."
Tề Triều thở gấp.
X/ấu hổ đến mắt đỏ ngầu.
Một lúc sau, giả vờ uống ngụm nước, làm ra vẻ thản nhiên:
"Thế bây giờ, còn bẩn không?"
Tôi chớp mắt với anh.
Đánh giá rất khách quan:
"Ừm, phong thái vẫn còn nguyên."
Ngoại truyện: Chương Tề Triều
Tề Triều không cảm thấy xuyên vào nhân vật cùng tên trong tiểu thuyết có gì không tốt.
Hai mươi năm trước của anh quá khốn khó.
Chương 8
Chương 24
Chương 10
Chương 10
Chương 17
Chương 10
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook