Trông ngủ say.
Nhưng ta tái nhợt, hai gò lại đỏ bất thường.
Tôi nhíu đưa sờ thử.
Tạ sốt.
11
Đối tượng nhiệm tiên của chính là Quý. Lần gặp là trong ngày mưa trút nước. Lúc đó mẹ đ/ời. cậu ruột đuổi khỏi nhà, ro trong góc phố, quần áo sũng, tái mét, chân lạnh ngắt chú mèo con tội nghiệp.
Tôi đưa nuôi ba năm.
Nhưng lại là quái vật nhỏ ân bội nghĩa.
Nhớ dừng bước, lạnh lùng rút ánh mắt, định quay phòng.
Đúng mơ màng đưa lấy tôi.
Giọng yếu ớt khàn đặc, thì "Tuế Tuế."
"Đừng bỏ rơi em."
Chỗ cổ lửa đ/ốt.
Hắn thực sự sốt cao.
Tôi lặng cúi một lúc.
Bỗng đưa chân đ/á nhẹ hõm lưng hắn.
Giọng bình đếm ba, tự dậy đi."
"Không thì cứ nằm đây mà ch*t."
"Ba, hai——"
Chưa kịp đếm xong, rung mi, mắt.
Đôi đen thẳm thẳm.
Tạ chống tường, khó nhọc dậy.
Có vì chân phải tật nguyền lại thêm không vững, suýt sấp xuống đất.
Nhưng ngay cả bàn vẫn không buông.
Ngón siết ch/ặt, trắng bệch.
Như cả giới vừa tìm lại được.
Bước vấp chân, suýt nữa lại ngã.
Tôi lạnh lùng một lúc, không đành lòng, đưa đỡ lấy.
Tạ cổ họng bật ra tiếng thở dài nén thân hình lảo đảo, buông lỏng trán rẫy vai tôi.
Giọng đàn ông khàn phát ra nhạc cụ gỉ "Em biết mà, Tuế Tuế đối em tốt nhất."
12
Kéo nhà, vứt cho mấy vỉ lại lấy bộ quần áo sạch.
Tôi ngẩng cằm, nhiên: "Tự dọn dẹp cho sạch, mai tỉnh dậy thì cút đi."
Tạ chân dài nhỏng, ro trên sofa hẹp, trông thật khó xử.
Từ khi thành Thái gia thị, hiếm khi lâm cảnh thảm hại này.
Tạ chân, nửa chăn mỏng, đôi đỏ ngầu vì sốt chằm nhoẻn miệng cười ngoãn.
"Vâng ạ. Tuế ngủ ngon."
Tôi hết nhẫn hắn, nửa đêm bận rộn xong cũng thấy mệt, lại lời cảnh cáo "An phận thủ thường" rồi quay phòng ngủ.
Không ngờ đêm nay ngủ không yên.
Trong mơ màng, cảm nhận bàn ai đó nâng niu.
Từng khớp đều hôn bằng đôi bỏng, tỉ chút một.
Sáng tỉnh dậy.
Tạ nằm bên giường ngủ sưa.
Ánh nắng xuyên cửa chiếu gương ngọc của Hàng mi dài rậm bóng má.
Thoáng chốc, thấy lại hình ảnh thiếu niên u năm xưa ngủ bên giường tôi.
Mà giờ thon dài của đan mười khóa ch/ặt.
Tôi sờ sốt lui.
Lập tức, mạnh khỏi giường.
Bị đột ngột, ngơ ngẩn nghiêng thú nhỏ đ/á/nh thức, tỏ vẻ ngây thơ chủ nhân.
Tôi chỉ ra giọng điềm nhiên: "Cho ba biến khỏi đây."
13
Lục Thanh cửa quỳ trước xin lỗi một cách thảm thương.
"Chung dừng lời, trợn không tin nổi.
"Anh làm gì ở đây? Anh làm cái quái gì thế?!"
Tạ thấy Thanh xuất hiện, hoàn toàn không khí.
Hắn tiếp giọng van xin: "Tuế đừng gi/ận em. Em chỉ vì quá nhớ chị đêm không kìm lòng muốn gần."
Lục Thanh nghe những lời này.
Mặt t/át nhiều cái liền tiếp.
Lập tức bước mạnh xuống đất.
Lục Thanh trợn toàn thân r/un r/ẩy.
Giọng lạnh "Chung Tuế! Đêm hai làm gì?"
Hừ.
Hứa thật vô dụng.
Cuối cùng vẫn phải xử đống hổ lốn này.
Tôi bình lại ánh hắn, khóe cong lên: "Tối em nhắn tin chia rồi, Thanh Dương."
"Đồ của đều ở ngoài thùng, nhớ mang đi."
Lục Thanh không tin bước tới tôi.
"Em gi/ận vì không đúng giờ sao?"
"Anh thể thích... Đêm chỉ là s/ay rư/ợu, đưa ấy về——"
Tôi nhíu gi/ật ra.
Từ lâu chán gh/ét hắn.
Chỉ vì nhiệm chưa thể hiện ra.
Giờ nhiệm kết thúc.
Tôi thể công khai tỏ thái độ kh/inh miệt Thanh Dương.
Tôi lấy khăn tay, không giấu vẻ chán gh/ét.
Đẩy điện thoại hắn, cho xem những bức ảnh nh.ạy cả.m gửi đêm qua.
Giọng bình "Lục Thanh Dương, hành động của khiến ta phát t/ởm. Chẳng chưa tự nhận ra?"
"Giờ thì xin mời rời khỏi nhà tôi."
"Không báo cảnh sát."
Nghe xong, Thanh trắng bệch, thân hình đ/ao.
Bình luận
Bình luận Facebook