Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Kỳ nghỉ hè năm lớp 10, bố mẹ gửi tôi đến thị trấn nhỏ nơi bà ngoại sinh sống. Trời tháng bảy oi bức ngột ngạt, sau khi mang rư/ợu nếp bà ngoại làm đến nhà bà Trương mà bà dặn, tôi cầm chiếc giỏ tre vội vã chạy về.
Ánh nắng xuyên qua tán lá xum xuê, rải những mảng bóng loang lổ dọc con ngõ dài, vô số đóa hoa vô danh lả tả rơi xuống.
Khi gần về đến nhà, ở một góc rẽ, tôi đ/âm sầm vào một chàng trai, hất văng anh ta ngã xuống đất.
Lúc ấy tôi đờ người, rồi hoảng hốt đỡ anh dậy, liên tục xin lỗi.
Anh cau mày, khẽ mím môi, thều thào:
"Cô không nhìn đường à? Đau quá."
Tôi muốn cãi lại, nhưng sự thật là tôi đã hất anh ngã. Thấy dáng vẻ yếu ớt, tôi đoán có lẽ anh vốn không khỏe, nên siết ch/ặt cánh tay anh:
"Anh yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu."
Năm phút sau, tôi đỡ anh vào sân nhà bà ngoại, đặt anh nằm trên chiếc ghế trúc dưới bóng cây.
Nhưng khi chạm vào vai anh, tôi nghe ti/ếng r/ên khe khẽ. Lo sợ anh bị thương lúc ngã, tôi vén nhẹ cổ áo lên, rồi kinh ngạc thấy những vết bầm tím lớn loang lổ.
Tôi trợn mắt, không tin nổi:
"Tôi chỉ hất nhẹ thôi mà, sao lại nhiều vết thương thế này?"
Anh nghiêng đầu, ngước mắt nhìn tôi, mặt không biến sắc:
"Thân mềm thể yếu không được sao?"
Tôi cắn môi, chạy vào nhà lấy hộp c/ứu thương. Bố mẹ tôi đều là bác sĩ ở thành phố nhỏ, tôi lớn lên quen mắt nên biết chút ít về dùng th/uốc đơn giản.
Sau khi bôi th/uốc cẩn thận khắp vết thương trên người anh, tôi mới phát hiện anh nằm nghiêng ngủ mất. Lúc này tôi mới bình tĩnh ngắm nhìn anh kỹ hơn.
Mắt mày sắc sảo sâu thẳm, sống mũi cao dưới là đôi môi mỏng, dáng cao chân dài nhưng không g/ầy gò. Khi ngủ trông rất ngoan, nhưng lúc tỉnh lại toát lên vẻ gì đó rất... đầy tính công kích.
Bà ngoại đi vắng, tôi ôm bát rư/ợu nếp dựa gốc cây đợi anh tỉnh. Không biết bao lâu sau, tôi cảm nhận ánh mắt mãnh liệt đổ dồn về phía mình, bất ngờ mở mắt, thấy anh đã thức, đang nghịch bông hoa nhỏ rụng từ trên cây.
Tôi đưa rư/ợu nếp cho anh, khẳng định:
"Vết thương của anh, không phải do tôi làm anh ngã mà ra."
Anh tự nhiên đón lấy bát rư/ợu, uống cạn mấy ngụm, thản nhiên thừa nhận:
"Ừ, không phải tại cô."
Tôi đứng dậy nhìn xuống anh:
"Anh lừa tôi."
Chiếc thìa sứ chạm vào bát, kêu "leng keng", anh im lặng giây lát, rồi nở nụ cười thong thả, không chút do dự xin lỗi:
"Xin lỗi nhé, tôi không cố ý đâu. Mấy vết này là do tôi giúp người ta làm việc quần quật. Bố mẹ mất sớm, tôi phải tự lao động ki/ếm tiền đi học."
"Vừa rồi lừa cô, chỉ mong có người ở bên tôi chút thôi. Tôi mệt lắm."
Nói xong anh còn cười khổ, giống hệt những đứa trẻ nghèo khó nhưng kiên cường trong video quyên góp.
Lòng tôi mềm lại, thấy vẻ thành khẩn của anh, lại đưa thêm một bát rư/ợu nếp. Thậm chí sau đó còn luôn tìm cớ mang đồ ăn đi "tình cờ" gặp anh, m/ua tài liệu học tập tặng anh.
Cho đến một tuần sau, tôi nhìn thấy anh đ/á/nh nhau với người khác trong ngõ, dáng vẻ hung dữ như con báo săn trên thảo nguyên.
Tôi mới biết, anh lại lừa tôi.
Vì thế tôi lập tức quay đi, không ngờ vừa vào sân, giọng anh đã vang lên sau lưng:
"Xin lỗi, tôi—"
"Đừng giải thích, tôi không tin anh nữa đâu." Tôi ngắt lời, sẽ không để bị lừa lần thứ ba.
Nhưng tôi vẫn lấy hộp c/ứu thương bôi th/uốc cho anh, và nghiêm túc nói:
"Vậy coi như trả xong cái va chạm hồi nãy nhé? Từ giờ coi như không quen biết."
Sau đó, anh thường xuyên đến tìm tôi. Mỗi lần đến đều mang theo hoa tươi, hay trái cây ngọt lịm, hoặc những món đồ thủ công trang trí tôi chưa từng thấy.
Đêm trước khi rời thị trấn, anh tặng tôi một vòng hoa đan sẵn. Dưới ánh trăng, bóng dáng anh mờ ảo, như đang hứa hẹn:
"Giang Mạn, tôi sẽ đi tìm cô."
Tôi không tin, vì anh luôn nói dối.
Cho đến năm nhất đại học, tái ngộ trong buổi tụ tập bạn bè, anh nghiêng đầu cười với tôi:
"Thế nào? Tôi đã nói rồi mà, sẽ không lừa cô nữa đâu."
7
Khương Du đoạt giải ảnh hậu.
Đó là tin đầu tiên tôi biết được sau khi vượt qua bóng tối mênh mông, thoát khỏi miền ký ức.
Các y tá trong bệ/nh viện thì thào bàn tán đầy phấn khích trong giờ nghỉ. Vô số tòa nhà thay áp phích mới của cô ấy, màn hình lớn tại các địa danh chiếu đi chiếu lại đoạn video của cô. Khoảnh khắc này, dù quen hay không quen, mọi người đều biết cô đã đoạt giải.
Tôi dừng chân giữa ngã tư tấp nập người qua lại, ngẩng đầu nhìn màn hình trên tòa nhà đối diện.
Đó là cảnh Khương Du mặc bộ váy dạ hội xanh biển sâu lộng lẫy bước lên sân khấu nhận giải. Cô một tay nâng vạt váy lụa dài rủ mềm, bước đi trên đôi giày cao gót tinh xảo. Dưới ống kính, bước chân cô điềm tĩnh, thanh lịch, không còn vẻ bỡ ngỡ non nớt thuở mới vào nghề. Giờ đây, cô chín chắn, dịu dàng, đài các.
Giới truyền thông bắt đầu ca ngợi rầm rộ nhan sắc tuyệt trần và diễn xuất điêu luyện của cô, đồng thời viết thành những bài báo truyền cảm hứng về hành trình của cô.
Mười tuổi mồ côi cha mẹ, được nhận nuôi, từ nhỏ bị b/ắt n/ạt, khi vào nghề gặp phải ánh mắt kh/inh thường, vừa có chút danh tiếng đã bị cả mạng xã hội công kích. Một chặng đường đi qua vô cùng gian nan.
Hành trình này thực ra có điểm tương đồng kỳ lạ với Thịnh Trạch. Cùng có tuổi thơ bất hạnh, cùng vật lộn để sinh tồn, sau này khởi nghiệp thất bại hết lần này đến lần khác. Nhưng cuối cùng anh vẫn thành công, đứng trên đỉnh cao không ai với tới.
Đó có lẽ là lý do họ trở thành nam nữ chính, trải qua muôn vàn khổ nạn nhưng vẫn lật ngược tình thế, vừa là câu chuyện nghịch cảnh lên hương, vừa là mối tình đ/au khổ sâu nặng.
Các hashtag trên Weibo n/ổ liên tục.
"Cảnh khóc đầy tính phá hủy của Khương Du!"
"Diễn xuất bùng n/ổ của Khương Du!"
"Khương Du - đò/n đ/á/nh từ chiều không gian khác!"
Ngay khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, Thịnh Trạch cầu hôn cô.
Anh thuê một đội ngũ lên kế hoạch cực kỳ chuyên nghiệp, chỉ mất một tuần từ lúc lên ý tưởng cầu hôn đến khi hoàn thiện bố trí hiện trường.
Ngoại truyện
Bình luận
Bình luận Facebook