Ta rút khăn tay ra, lau sạch từng bài vị một, trong lòng thầm niệm: "Vãn bối hôm nay đến đây, đều là yêu cầu vô lý của Hoàng Thượng! Tuy vãn bối ngoại gia chỉ còn một người cha, nhưng cũng không nỡ nhìn người ấy ch*t thảm, nếu có quấy rầy, mong các tiền bối lượng thứ."
Lau xong lại từ bên cạnh lấy hương thanh đ/ốt lên, bái lạy từng bài vị.
Rồi ta bắt đầu lục tìm.
Bên này quả nhiên nhiều tủ, để đa phần là hương thanh và giấy tiền những thứ này, rồi ta ngồi xuống bàng hoàng.
Quả thật là từ đường sao?
Không nản lòng, ta lại lục tìm một lần nữa, thật sự chỉ có giấy tiền và hương hỏa.
Rồi ta quay đi không ngoảnh lại.
Bây giờ đã là nửa đêm, theo thói quen Hoàng Thượng sắp phải dậy lâm triều.
Ta xách đèn trở về, bỗng nghe thấy tiếng khóc.
Bước chân ta cứng đờ.
Trong lòng ta niệm vô số lần "A Di Đà Phật, Bồ T/át phù hộ".
Rồi hướng về phía âm thanh đi tới.
Tướng Quân Phủ vì sao nửa đêm lại có tiếng khóc?
Thật ra ta đã đoán được tám phần, chỉ là khi tận mắt thấy vẫn cảm thấy đ/au lòng.
Là những gia bộc kia, đang đ/ốt giấy ở một góc tường.
Đây hẳn là nơi chuyên dành riêng.
Mọi người nghe tiếng quay đầu thấy ta, vội vàng hành lễ.
Ta đi tới cùng họ quỳ xuống.
Làm sao để dò la tin tức? Tất nhiên là hòa nhập với họ!
Lửa nuốt chửng giấy tiền, tro bụi đầy trời theo gió bay lên, phù d/ao trực thướng.
"Thiếu Phu Nhân cũng nhớ Thiếu Tướng Quân sao?" Có người hỏi vậy.
Ta nhìn qua, là một cô gái trẻ, ta nói: "Ta với Thiếu Tướng Quân chưa từng gặp mặt, nói nhớ nhung thật là giả dối."
Cô gái kia nói: "Vậy Thiếu Phu Nhân..."
Ta nói: "Mấy ngày nay ở Tạ phủ, ta thấy các ngươi làm việc ngăn nắp, đối đãi nhau hòa thuận, ta vô cùng cảm động."
Phồn Cô Cô đột nhiên xuất hiện, quỳ bên cạnh ta: "Thiếu Phu Nhân, nhân đinh Tạ phủ vốn đã ít, bây giờ lại chỉ còn một mình Thiếu Phu Nhân là chủ tử."
Ta nhìn bà: "Người đã khuất cũng hy vọng chúng ta có thể sống hạnh phúc vui vẻ bình an phải không?"
"Phu nhân quả thật khoáng đạt."
"Phồn Cô Cô đêm khuya thế này vẫn chưa ngủ?"
Trong mắt Phồn Cô Cô là ngọn lửa đang ch/áy, bà nói: "Nô tài nhớ tiểu thư."
Tiểu thư, Tạ Thành Hoa.
Cô gái nhỏ chen vào: "Về sau Thiếu Phu Nhân nhớ người đã khuất cũng có thể đến đây."
Bây giờ ta cuối cùng đã hiểu.
Trong đêm dài tĩnh lặng, người còn sống muốn mạnh mẽ sống tiếp, nhưng luôn không nhịn được nhớ thương những người đã khuất.
Vì vậy mới có một nơi chuyên để giãi bày nỗi nhớ, thổ lộ tâm tình.
Họ không hẹn trước, chỉ cần nhớ là có thể đến.
Lúc trời hửng sáng, ta đứng dậy, Phồn Cô Cô đỡ ta ra ngoài.
Tạ Thúc đứng ngay ở cửa.
Ông lão khập khiễng ngoan cố dễ khóc này, quả nhiên lại nước mắt giàn giụa.
Ông quay đầu nhìn ta: "Thiếu Phu Nhân, sớm về nghỉ ngơi đi."
Ta gật đầu.
Trước khi vào Tạ phủ, ta đã nghĩ tới rất nhiều cách hòa hợp có thể.
Vào Tạ phủ rồi, cũng luôn bồn chồn.
Không có mẹ chồng tiểu cô tử, thậm chí cả phu quân cũng không.
Đây sẽ là những ngày thế nào?
Nhưng bây giờ, ta chỉ cảm thấy Tạ phủ này ấm áp như xuân, khắp nơi tràn đầy sức sống.
Trầm chu trắc bạn thiên phàm quá, bệ/nh thụ tiền đầu vạn mộc xuân.
11
Ngày thứ hai ta liền mang những thứ tìm được hôm qua vào cung, sáng sớm dâng tấu chương, gặp Hoàng Thượng đã là quá trưa.
Ta đưa những thứ đó cho ngài xem, kể lại chuyện từ đường và m/ộ tướng quân, miêu tả tiếng khóc đêm qua.
Hoàng Thượng xem xong lại rất lâu chưa hồi thần.
Ta nói: "Bệ hạ giờ có thể yên tâm rồi."
Hoạn quan bên cạnh ngài quát ta: "Láo xược!"
Hoàng Thượng giơ tay ra hiệu bảo hắn im lặng, nhìn ta hỏi: "Vậy Tạ gia môn đều tử trận rồi phải không?"
Ta không hiểu: "Tâu bệ hạ, đúng vậy."
Ngài dường như rất đ/au buồn, che mặt thở dài, bất kể ta có muốn nghe hay không, liền bắt đầu kể câu chuyện của mình——
"Năm vừa đăng cơ, đất nước nguy nan, đến trước trận tiền lại không ai dám nhận ấn nguyên soái, duy chỉ có Tạ Lâm Sanh, người duy nhất còn lại của Tạ phủ.
Hắn đến Cần Chính Điện gặp trẫm, cũng đứng ngay chỗ ngươi đang đứng, hắn sinh đẹp, lại mang theo khí phách hăng hái, hắn nói muốn nhận ấn nguyên soái, bảo vệ bờ cõi. Tin tử trận của hắn truyền đến, trẫm ngày đêm trước Phật cầu nguyện, mong cho hắn có được hy vọng tái sinh."
Mấy câu cuối cùng nhẹ tựa hồng mao, lại như nặng tự Thái Sơn: "Nếu hắn thật sự muốn trốn tránh chiến tranh, tự mình trốn đi thì tốt biết bao."
Ta lặng lẽ nhìn Hoàng Thượng, bỗng mở miệng: "Như thế, đâu còn là Tạ Lâm Sanh nữa."
Hoàng Thượng gi/ật mình, bỗng cười lên, rồi vẫy tay với ta.
Ta lui ra.
Tạ Lâm Sanh là người như thế nào?
Hắn yêu thương gia nhân, yêu thương tướng sĩ.
Hắn tình nghĩa, nghĩa hiệp gan mật.
Hắn văn võ song toàn, đảm lược hơn người.
Hắn trung thành, một lòng vì nước.
Nếu hắn thật sự cưới ta, ta nghĩ ta nhất định sẽ rất thích hắn.
Ta vừa về đến Tướng Quân Phủ, thánh chỉ đã theo gót đến.
Ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu, vải vóc gấm lụa, còn có chỉ phong ta làm cáo mệnh phu nhân.
Ta cầm thánh chỉ, bỗng nghĩ đến suy đoán trước đây về Hoàng Thượng.
Ta lại cho rằng ngài nghi ngờ Tạ gia bất trung.
Thật là lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử!
Thật đáng x/ấu hổ!
Nghĩ nghĩ, giơ tay tự t/át một cái vào mặt mình.
Tạ Thúc gi/ật mình, vội kéo ta lại: "Thiếu Phu Nhân sao vậy?"
Ta biểu thị không sao.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy mình là một kẻ tiểu nhân.
12
Đêm xuống, ta xõa tóc ngồi trên giường, trong tay là bản đồ Tạ phủ.
Việc tu sửa vườn tược cũng đã sắp xếp lịch trình.
Ta cầm bút than đang gạch vẽ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đấu võ.
Ta chân trần bước xuống giường đi đến bên cửa sổ, khẽ gọi thị nữ canh gác ngoài kia.
Rồi, một thanh ki/ếm thẳng từ cửa chính đ/âm vào, ngay giây sau, cánh cửa hỏng nát.
Ta hoàn toàn chấn động, vội vã chạy trốn.
Là tám người mặc đồ đen, cầm ki/ếm chỉ vào ta dùng tiếng Trung ngọng nghịu hỏi: "Ngươi có phải phu nhân của Tạ Lâm Sanh không?"
Ta nhìn hắn: "Không phải."
Tên kia gi/ận dữ: "Dám lừa ta, các huynh đệ lên!"
"Ngươi có bệ/nh à à à à à! Biết rồi còn hỏi ta! Ta tưởng ngươi không biết chứ!"
Bình luận
Bình luận Facebook