Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nói xong quay đầu lại cười với Hà Chính Thanh, "Anh ơi, nhớ gửi tiền cho em nhé."
Mười tám
Cho đến khi về nhà, Hà Chính Thanh vẫn không nhắn tin cho tôi.
Tốt thật, tình yêu của ta đã kết thúc rồi.
Để ăn mừng ngày trọng đại này, tôi ghé m/ua một chiếc bánh kem dâu tầng đôi cỡ đại.
Vừa ăn kem vừa cảm thấy trống trải khôn tả, tôi chặn Wechat của Hà Chính Thanh cho đỡ buồn, bật điện thoại phát to âm lượng xem lại phim Võ Lâm Ngoại Truyện.
Trời bên ngoài dần tối sầm, bánh mới ăn chưa hết nửa mà cảm giác kem đã nghẹn tận đỉnh đầu.
Tiếc của nên rót cốc cola, tiếp tục vật lộn với chiếc bánh trong phòng khách.
Bóng đèn trên trần nhấp nháy hai cái rồi vụt tắt.
Tôi đứng ch/ôn chân giữa màn đêm, sợ đến mức không dám nhúc nhích.
Họa vô đơn chí, lúc tâm trạng xuống dốc thì uống nước lạnh cũng nghẹn. Tức gi/ận trỗi dậy lấn át sợ hãi, tôi nghiến răng quyết định ngồi lại ăn cho bằng hết bánh.
Mở hộp nến và diêm đi kèm, tôi thắp mấy cây nến làm đèn tiếp tục ăn.
Nến ngắn ch/áy nhanh, tôi phải thay liên tục.
Trên lầu vang lên tiếng cãi vã đ/ập phá, xa xa có tiếng trẻ khóc, thỉnh thoảng lại điểm xuyến tiếng mèo hoang thê lương.
Tôi không dám đứng dậy đóng cửa sổ, cố gắng tập trung ăn cho xong.
Càng ăn càng nhanh, đến mức nhét đầy mồm.
Ăn vội quá khiến tôi buồn nôn, nước mắt giàn giụa.
Gió đêm lùa qua khe cửa rít lên từng hồi.
Không biết vì lạnh hay sợ mà khắp người nổi da gà.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi bật dậy khỏi ghế, mắt đờ đẫn nhìn cánh cửa đen ngòm, không hiểu ai lại đến giờ này.
"Diêu Chi, là anh đây."
Nghe giọng Hà Chính Thanh, tôi chạy ào ra mở cửa, thấy anh đang cầm đèn pin điện thoại soi sáng.
Nghẹn lời, nước mắt tôi tuôn rơi.
Anh tiến lại gần, dè dặt vỗ vai tôi rồi ôm nhẹ vào lòng, "Em sợ lắm phải không?"
Tôi gục đầu lên vai anh nức nở, không phân biệt được là tủi thân, sợ hãi hay cảm động, có lẽ là đủ cả.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc bánh nến trong phòng, thì thầm, "Hôm nay sinh nhật em à?"
Khóc xong tôi tỉnh táo hẳn, quay mặt lau vội nước mắt bằng tay áo, giọng còn nghèn nghẹn đáp, "Ừ."
Thực ra không phải, chỉ là tôi đang làm nũng.
Hà Chính Thanh tưởng thật, càng thêm áy náy, nắm tay tôi dịu dàng nói, "Chi Chi, anh dẫn em đi ăn bên ngoài nhé?"
Tôi gi/ật tay lại, bước vào phòng, "Không cần."
Anh lẽo đẽo theo sau, đứng ngượng nghịu nơi cửa.
"Đừng đứng đó nữa, vào đây ngồi đi."
Nhìn ngọn nến cuối cùng sắp tàn, tôi hỏi anh, "Anh biết em ước gì không?"
Anh không đáp, ánh mắt lảng tránh.
Tôi cười, thổi tắt nến, chắp tay nói khẽ, "Vậy thì chúc cho em mãi mãi tự do."
Mười chín
Trên lầu tiếng cãi vã càng thêm kịch liệt, tiếng ch/ửi rủa của đàn bà hòa lẫn gầm thét đàn ông.
Tình yêu có lẽ là chuỗi dài dằn vặt, tổn thương, h/ận th/ù điểm xuyến chút ngọt ngào, nhưng chính chút ngọt ấy đủ khiến người ta tự lừa dối bản thân.
"Hà Chính Thanh, em định chuyển đi rồi, lần này chắc không gặp lại nữa đâu."
Vừa dứt lời, tiếng thét chói tai vang lên từ trên lầu, một bóng đen lao qua cửa sổ.
Tôi hét lên thất thanh, suýt ngã nhào xuống đất.
Tiếng vỡ tanh tách dưới đất khiến tôi thở phào, may quá, không phải nhảy lầu.
Tim đ/ập thình thịch, Hà Chính Thanh xoa lưng an ủi tôi.
Chuỗi ngày k/inh h/oàng từ khi dọn đến chung cư này cùng cách hành xử của anh hôm nay khiến tôi bật khóc.
"Sao anh không thích em? Nếu không thích thì nói thẳng đi! Cứ dây dưa khiến em nuôi hi vọng!"
Anh dùng tay áo lau vội nước mắt cho tôi, "Anh có nói không thích em đâu."
Tôi gào trong tiếng nấc, "Anh hờ hững với em, nhắn tin không rep, còn ôm ấp gái khác!"
Hà Chính Thanh bối rối lau mặt cho tôi, ôm tôi vào lòng dỗ dành, "Anh sợ em không thật lòng, chỉ muốn trốn tránh mẹ nên đành tìm người kết hôn. Anh muốn em đến với anh bằng tình yêu thực sự."
"Còn con kia là ai!"
"Cô ấy là bạn gái cũ đã chia tay lâu rồi. Cô ấy bệ/nh nặng không người thân, anh là bác sĩ nên không thể bỏ mặc. Giờ cô ấy đã phẫu thuật xong, sau này sẽ không liên lạc nữa."
Chương 18
Chương 11
Chương 11
Chương 15
Chương 10
Chương 12
Chương 16
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook