Vừa bước vào đầu làng, ta đã thấy một ao cạn đầy xươ/ng trắng hếu, bên bờ là cây cổ thụ khô héo, cành lủng lẳng tay chân rữa nát.
Mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi, lần đầu xuống núi, ta nào từng chứng kiến cảnh tượng gh/ê r/ợn thế này, chỉ biết bám ch/ặt cánh tay Quan Khanh mà nôn thốc nôn tháo.
Quan Khanh khẽ vỗ lưng ta, chẳng biết từ đâu rút ra một bình nước đưa đến:
“Uống chút đi, không sao chứ?”
Ta tu mấy ngụm, lắc đầu liên hồi:
“Không sao.”
“Đây là trận pháp, phải tìm được trận nhãn mới thoát được.”
Hắn thoáng nhìn quanh, giọng trầm hẳn xuống.
“Hơn nữa, trong trận này, người sống ở lâu không sao, nhưng ngươi là h/ồn m/a, càng ở lâu càng dễ tan.”
Ta im lặng. Thật lòng mà nói, mấy ngày đồng hành, ta càng tiếp xúc càng thấy con q/uỷ này không tệ. Hắn hết mực chiếu cố ta, ngay cả với người lạ cũng tử tế: thấy bà lão ngã liền đỡ dậy, gặp đứa trẻ đói còn m/ua đồ ăn bắt ta đút cho. Ngoài việc tối nào cũng đến quấy rầy, hắn thực sự là một con q/uỷ tốt.
Quan Khanh cầm lấy bình, khẽ chạm môi nơi ta vừa uống:
“Ừ, ta biết rồi.”
Không phải… m/a q/uỷ gì mà còn phải uống nước? Ta liếc giọt nước lấp lánh nơi cằm hắn, vô cớ thấy ngượng, vội quay mặt đi.
A Di Đà Phật, sắc tức thị không, không tức thị sắc.
Quan Khanh chậm rãi lau giọt nước, khóe môi cong khẽ:
“Mặt đỏ rồi kìa.”
“Nóng… trời nóng thôi.”
“Ồ? Cần cởi áo không?” Giọng hắn kéo dài, mang chút ý cười.
Chưa kịp phản bác, hắn đã nắm cổ tay lôi ta vào sâu trong thôn. Có lẽ chỉ muốn trêu ghẹo cho ta bớt căng thẳng.
Đúng là một con q/uỷ ôn nhu.
Càng đi sâu, mùi m/áu càng nồng.
Gió âm rít sau lưng khiến ta theo bản năng rụt cổ né, Quan Khanh cũng nghiêng người tránh.
Từng đám x/á/c sống từ dưới đất chậm chạp bò ra, da xám xịt, mặt nứt nẻ tím đen, mắt trắng dã đầy oán khí.
Vốn là ni cô, ta chẳng biết ch/ửi thề, chỉ biết nuốt khan tỏ vẻ kinh hãi.
Quan Khanh ném cho ta một thanh ki/ếm.
“Người… người xuất gia không sát sinh!”
“Không ch/ém chúng, chúng sẽ cắn ngươi.”
Hắn khoanh tay đứng trên cành cây, ra vẻ xem trò vui.
Ta lập tức thu hồi nhận định trước đó — đây đúng là q/uỷ vo/ng ân bội nghĩa!
Đêm nào ôm ta rên rỉ sao chẳng thấy lạnh lùng thế?
Chưa kịp cãi nhau, một x/á/c sống cao gần chín thước đã bổ nhào đến.
Quan Khanh đạp cành phóng xuống, ôm eo ta tránh đò/n.
Tiếng vải x/é, da thịt hắn rá/ch toạc.
Da hắn vốn trắng, giờ càng trắng hơn.
M/a… cũng biết đ/au sao?
Ta vừa nghĩ vừa buột miệng:
“Nếu thực lòng thương ta, hãy ch/ém ch*t hắn!”
Quan Khanh ôm ta né đò/n, giọng nghiến răng mà run:
“Khổng Tử nói… thực sắc tính dã!”
Ta rút ki/ếm, mở đường m/áu, Quan Khanh lảo đảo kéo ta chạy vào rừng đào.
Bầy x/á/c sống dừng lại bên ngoài, như sợ thứ gì.
Quan Khanh dựa gốc đào, môi trắng bệch, mày rậm khẽ cau, tay chống đất như bị hành hạ dữ dội.
Ta ngồi xổm bên lay vai hắn:
“Ngươi không sao chứ?”
Theo lý, Quan Khanh hẳn là q/uỷ nghìn năm, sao chỉ một chưởng đã suy yếu đến thế?
Hắn mở hé mắt, như đọc được suy nghĩ của ta:
“Trận này hắn bày, vật trong trận ta không thể động tới.”
Ác thật!
“Vậy sao còn c/ứu ta?” Ta lẩm bẩm.
Quan Khanh quay mặt, cười nhạt:
“Tiểu ni cô, ngươi giả ngốc đấy.”
Ta ngốc thật mà.
Chưa kịp phản bác, ánh đỏ từ sâu rừng đào chớp lóe.
Một lực hút kinh h/ồn kéo cả hai về trung tâm.
Ngã nhào xuống đất, ta quên cả đ/au, k/inh h/oàng trước cảnh tượng:
Một bệ đ/á khổng lồ dựng giữa rừng, treo lủng lẳng chín mươi chín hài đồng.
Trên đầu chúng là lưỡi ch/ém, dưới chân là vũng m/áu sôi ùng ục.
Sinh khí của chúng bị hút vào sợi chỉ đỏ mảnh, sớm muộn gì cũng thành tử vật.
Ti/ếng r/ên của Quan Khanh c/ắt ngang suy nghĩ.
Sợi chỉ đỏ quấn quanh hắn như rắn đ/ộc, siết ch/ặt đến nỗi da thịt toạc ra, m/áu chảy ròng ròng.
Chỉ càng siết sâu, như muốn x/é hắn thành trăm mảnh.
“Quan Khanh!” Ta hét lên, lao đến định ch/ém đ/ứt chỉ.
Nhưng hắn nghiến răng ngăn ta:
“Bọn trẻ…”
Ta chợt tỉnh ngộ.
Nếu ch/ém đ/ứt chỉ, chín mươi chín đứa nhỏ kia hoặc đầu rơi, hoặc rơi vào vũng m/áu.
Chỉ đỏ không cho ta thêm thời gian do dự, siết đến lộ cả xươ/ng trắng trên người Quan Khanh…
.
Chương 10
Chương 15
Chương 10
Chương 13
Chương 11
Chương 13
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook